Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 887: Đâm lao thì phải theo lao.

Lời hắn dù bình thường, nhưng lại mang một luồng khí thế hùng hổ doạ người.
Hắn đang ép vua thoái vị!
Hắn đứng trên đại nghĩa, muốn ép Ares động thủ với Vương Đằng, khiến nàng lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường.
“Hiện tại hai bên, bên nào cũng cho là mình đúng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, còn chưa có cách nào xác định. Đại hiền giả Kipling ép Thánh nữ đại nhân như thế là có dụng ý gì?” Sắc mặt Đại hiền giả Farah chợt lạnh, mắt nhìn chăm chăm vào Kipling nói:
“Nếu trách oan Vương Đằng, ắt sẽ khiến chúng ta và nước Hạ sinh ra hiềm khích, hậu quả này ngươi tới gánh vác à?”
“Nếu như vậy…” Kipling hiên ngang lẫm liệt, cao giọng nói: “Vì núi Thánh ta, ta nguyện một mình gánh chịu hậu quả này!”
Giọng hắn không nhỏ, lập tức truyền ra, khiến võ giả trên núi Thánh đều có thể nghe được.
Vương Đằng đại náo núi Thánh, động tĩnh cực kỳ lớn, rất nhiều người đã biết chuyện xảy ra bên này, giờ phút này đều đang mong ngóng.
Sau khi nghe thấy lời Kipling, không ít người sinh lòng kính trọng, mà một vài người không rõ nội tình, chỉ thấy mặt ngoài, đáy lòng không khỏi sinh ra chút oán hận với Thánh nữ Ares.
Farah biến sắc, nhìn về phía Ares, chuyện đến nước này, ngay cả hắn cũng không có biện pháp nào quá tốt.
Kipling đặt mình vào nguy hiểm, bằng lòng một mình gánh chịu áp lực của nước Hạ, cũng muốn động thủ với Vương Đằng, có thể thấy được quyết tâm lớn tới cỡ lớn.
Hắn làm như thế, không thể nghi ngờ là lấy được danh tiếng!
Mà nếu Thánh nữ thiên vị Vương Đằng, ắt sẽ khiến lòng mọi người nguội lạnh.
Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền!
Câu nói này, đặt ở đây vẫn dùng được như cũ.
Nếu Thánh nữ mất đi hàng loạt sự ủng hộ từ võ giả núi Thánh, tự nhiên cũng không phải là Thánh nữ nữa.
Ares cau mày, trong phút chốc không cách nào lựa chọn, đáy lòng vô cùng mâu thuẫn.
Đôi mắt Kipling lóe lên một tia tinh quang, hắn vung tay nói: “Bắt lại võ giả nước Hạ này lại cho ta!”
“Ta xem ai dám!”
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh bỗng nhiên truyền đến từ nơi xa.
Chỉ thấy mấy bóng dáng lao nhanh đến, mà lần này, bọn họ xông lên từ trấn nhỏ phía dưới.
Mấy người hiện ra thân hình, bất ngờ chính là đám người Đàm Đài Tuyền.
Không chỉ như thế, ngay cả mấy người Ivan và Valeriya nước Đại Hùng cũng theo đến đây.
Bọn họ đáp xuống bên cạnh Vương Đằng, đối diện với đám người Kipling.
Ivan mở miệng cười nói: “Náo nhiệt thật đó!”
Kipling lập tức cau mày, nhìn về phía người tới, dáy lòng không khỏi bốc lên chút bực bội.
“Ngươi không sao chứ?” Đàm Đài Tuyền nhìn Vương Đằng một hồi, hỏi.
“Không có gì đáng ngại, người có chuyện là bọn họ ấy.” Vẻ mặt Vương Đằng bình thản, hắn lắc đầu nói.
Đám người Đàm Đài Tuyền nghe vậy, không khỏi nhìn về phía đám người Arodney, ánh mắt không khỏi hiện lên chút kinh ngạc: “Thánh kỵ sĩ!”
“Ngươi đánh bọn họ thành dạng này? Còn giết người?” Chúc Vân Thiều nhỏ giọng hỏi.
Vương Đằng nhìn qua đám người Chúc Vân Thiều, Mục Chí Quốc, còn thầm có chút biết ơn.
Tình hình thế này mà bọn họ có thể tới đây, đã là dũng khí cực kỳ lớn!
“Ta phòng vệ chính đáng.” Hắn nói.
“…”
Đám người Đàm Đài Tuyền, Chúc Vân Thiều nghe vậy, không khỏi cạn lời. Đều đã đánh chết người ta, còn phòng vệ chính đáng, ngươi phòng vệ quá đáng thì có.
Tên này thật là đi tới chỗ nào là chỗ đó xảy ra chuyện!
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Đàm Đài Tuyền truyền âm hỏi.
Vương Đằng cũng không giấu diếm, dứt khoát truyền âm nói qua một lần chuyện đã xảy ra.
Đàm Đài Tuyền nghe xong, thực sự bó tay luôn!
Mặc dù nàng biết việc này không thể trách Vương Đằng, nhưng bản lĩnh gây hoạ này của hắn thật sự làm cho nàng rất phát điên.
Nàng cảm thấy Vương Đằng căn bản là có thể chất gây hoạ, không làm ra vài chuyện thì thật có lỗi với thiên phú gây hoạ tuyệt đỉnh của hắn.
“Trở về lại tính sổ với ngươi!” Đàm Đài Tuyền tức giận, trừng hắn, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía đám người Kipling, lạnh giọng hỏi: “Vừa rồi là ai nói muốn bắt võ giả nước Hạ ta?”
“Thế nào? Võ giả nước Hạ các ngươi hành hung ở núi Thánh ta, còn không cho bắt?” Kipling giễu cợt nói.
“Ta biết chuyện đã xảy ra, lỗi trong chuyện này cũng không tại bên ta.” Đàm Đài Tuyền thản nhiên nói.
“Ngươi nói lỗi không ở phía ngươi thì không ở phía ngươi à? Xác hai thánh kỵ sĩ núi Thánh ta còn nằm đó chưa lạnh đi hoàn toàn, các ngươi nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời.” Kipling lạnh lùng nói.
“Thật nực cười, là các ngươi mời Vương Đằng lên núi, sau đó lại cố ý ngăn cản, thậm chí muốn giết hắn, ai ngờ thực lực quá kém, bị hắn giết ngược lại, bây giờ lại đòi câu trả lời với chúng ta à. Ta chưa đòi các ngươi một câu trả lời là tốt lắm rồi đấy.” Đàm Đài Tuyền bắn ra lời độc địa, không nể nang chút nào.
Mặt các thánh kỵ sĩ đều tối sầm lại.
Thực lực của bọn họ quá kém?
Lần đầu tiên có người nói bọn họ như vậy, nhưng lại không có cách nào phản bác.
Việc này quá oan uổng!
“Việc này là các ngươi không đúng, mời người ta tới làm khách, ngược lại ra tay làm người ta bị thương, sau này còn ai dám nhận lời mời từ các ngươi chứ.” Ivan cười ha ha nói: “Chuyện này khiến ta nghĩ tới một câu cổ ngữ của nước Hạ, kêu cái gì yến… À đúng rồi, Hồng Môn yến!”
Kipling suýt nữa tức tới hộc máu.
Hắn vất vả định tội cho Vương Đằng, kết quả hai đội ngũ này vừa đến đã trực tiếp lật đổ kết luận của hắn. Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Hời hợt như vậy khiến trong lòng hắn khó chịu như ăn phải phân.
Đặc biệt là nước Đại Hùng cũng tới thêm vào một chân, hắn đắc tội nước Hạ đã gánh lấy áp lực rất lớn, nếu lại thêm một nước Đại Hùng nữa thì hắn cũng không thể cam đoan mình có thể ép xuống được không.
Chuyện này nói nhỏ, là võ giả hai bên hành động theo cảm tính, nhưng nói lớn ra lại là vấn đề ngoại giao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận