Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1271: Tu vi võ đạo của phù văn sư mạnh hơn một chút không phải là chuyện rất hợp lý sao? (2)

‘Tinh thần cấp Hành Tinh x500’
‘Sóng Âm Siêu Cấp x800’
‘Ma biến x120’
‘Huyết Ma điển x100’
‘Nguyên lực tinh thần Hắc Ám x12000’
‘Tinh thần cấp Hành Tinh x450’
‘Ma biến x120’
‘Nguyên lực tinh thần Hắc Ám x14500’
‘Tinh thần cấp Hành Tinh x600’
‘Ma biến x140’
...
Bong bóng thuộc tính do ba con loài Hắc Ám cấp Ma Vương nổ ra vô cùng nhiều, cực kỳ có giá trị, trong đó nguyên lực tinh thần Hắc Ám đã tròn 39500 điểm.
Nguyên lực tinh thần Hắc Ám của Vương Đằng thăng lên một cấp trong chớp mắt.
‘Nguyên lực tinh thần loài Hắc Ám’: 22000/40000 (cấp Hành Tinh tứ giai)
Tiếp theo là Tinh thần cấp Hành Tinh có được tổng cộng 1550 điểm, có thể hối đoái thành 155 điểm Tinh thần cấp Hằng Tinh.
Thuộc tính ma biến có được tổng cộng 380 điểm, khiến cho thuộc tính ma biến của Vương Đằng từ thành thục tăng lên đến giai đọa tiểu thành.
‘Ma biến’: 230/1000 (tiểu thành).
Tiếp theo sau còn có hai bong bóng thuộc tính đặc biệt, một là thuộc tính ‘Sóng Âm Siêu Cấp’ có 800 điểm, một là thuộc tính ‘Huyết Ma điển’ 100 điểm.
Sóng Âm Siêu Cấp là chiến kĩ đặc thù, Huyết Ma điển là công pháp đặc biệt của Huyết tộc!
Sau khi Vương Đằng hấp thụ hai bong bóng thuộc tính này, trong tâm trí lập tức có được lĩnh ngộ liên quan.
Cách thức thi triển Sóng Âm Siêu Cấp có hơi đặc biệt, cần phải thông qua chấn động nguyên lực và Tinh thần, phát ra sóng âm đủ để ảnh hưởng đến não bộ, có tính công kích không tầm thường.
Chủ yếu nhất chính là, môn chiến kĩ này có hiệu quả tấn công bất ngờ.
Trước đó Vương Đằng có thể dễ dàng nhẹ nhàng ngăn cản đòn tấn công sóng âm của loài Hắc Ám Huyết tộc cấp Ma Vương kia, hoàn toàn dựa vào tinh thần cấp Hằng Tinh của hắn. Nếu đổi lại là một người có cảnh giới tinh thần bình thường, thì đã sớm rơi vào tròng, bị loài Hắc Ám Huyết tộc tìm được cơ hội giết ngược lại rồi.
Nhưng điều này không có nghĩa chiến kĩ này là rác, ngược lại, nó rất hữu dụng.
Vương Đằng phát hiện bản thân mình đã đánh giá thấp tiềm lực của ‘Sóng Âm Siêu Cấp’. Nếu do hắn thi triển, dựa vào tinh thần mạnh mẽ kia của hắn, uy lực chắc chắn không bình thường.
Về ‘Huyết Ma điển’, nhìn từ tên gọi thì biết ngay là công pháp xuất xứ từ loài Hắc Ám Huyết tộc. Môn công pháp này là một môn công pháp dựa vào hấp thụ nguyên lực và sức sống ở trong máu để tu luyện, tốc độ tu luyện rất nhanh.
“Đúng là hơi tà môn!” Vương Đằng sờ cằm, cảm thấy không chấp nhận được cho lắm.
Hút máu để tu luyện, quả là rất phù hợp với tác phong của Huyết tộc. Nhưng Vương Đằng cảm thấy thứ này không thích hợp với phong cách đẹp trai bức người của hắn.
Hút máu gì chứ, ghê tởm quá đi.
Cho dù Huyết Ma điển này là một môn công pháp cấp Hằng Tinh!
Điều khiến Vương Đằng hơi tiếc nuối là, chỉ có con loài Hắc Ám Huyết tộc kia nổ ra công pháp và chiến kĩ. Hai con loài Hắc Ám cấp Ma Vương còn lại lại không nổ ra được.
Lẽ nào là vì giết quá nhanh, đánh chưa đủ ác?
Vương Đằng lắc đầu hơi bất lực, quả nhiên vẫn phải đổ mồ hôi sôi nước mắt, thu hoạch mới lớn một chút nha!
Lúc này, thân thể của hắn chậm rãi thu nhỏ lại. Kim loại biến mất, được hắn thu vào trong mảnh nhỏ không gian, còn hắn đã nhanh chóng khôi phục kích thước bình thường.
Không thể không nói ‘Nguyên Từ chi tâm’ này rất hữu dụng, đặc biệt khi dùng để đối phó ma biến của đám loài Hắc Ám này, đánh chỉ có trúng.
Không phải chỉ là so lớn nhỏ sao, ai sợ ai chứ!
Mà hắn chỉ cần chất đống lượng lớn kim loại, đá tảng hoặc cát ở trong mảnh nhỏ không gian là được, rất tiện lợi.
Đặc biệt là nếu hắn dùng một vài kim loại hoặc đá kiên cố vô song ngưng tụ thành thân thể người khổng lồ, thì độ bền chắc của thân thể khổng lồ cũng sẽ vô cùng cao, khiến đối thủ muốn đánh cũng không thể đánh vỡ.
Nó chắc chắn là lợi khí tuyệt hảo dùng để đánh kẻ địch vượt cấp.
Về con loài Hắc Ám cấp Ma Vương vừa rồi, thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ là cấp Ma Vương tam, tứ giai, tương đương với võ giả cấp Hằng Tinh tam, tứ giai, hoàn toàn không cần phải dùng đến kim loại quá kiên cố. Chỉ cần dùng kim loại bình thường, hắn đã có thể đứng ở thế bất bại.
Vương Đằng đáp xuống mặt đất, trận pháp vẫn có không ít nơi hỏng hóc cần tu bổ.
Đám phù văn đại sư Phàn Thái Ninh bao vây đến, toàn bộ đều tỏ vẻ như gặp quỷ.
Tên này thật sự là phù văn sư sao?
Tại sao lại dũng mạnh dữ dội như vậy, so với dáng vẻ tu bổ trận pháp khi trước đúng là như hai người khác biệt.
Bọn họ cảm thấy rất không chân thực, từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy vị phù văn sư nào giống như… Vương Đằng!
Ừm, không sai, giống như Vương Đằng!
“Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” Vương Đằng không chịu nổi ánh mắt của đám người này, nhíu mày nói.
“Khụ khụ, ngươi thật là phù văn sư sao?” Phàn Thái Ninh ho khan một tiếng, hỏi.
“Nếu không thì là gì, lẽ nào trận pháp ta tu sửa là giả sao?” Vương Đằng cạn lời nói.
“Vậy thì không phải, nhưng thực lực võ đạo của ngươi mạnh như vậy, không giống một phù văn sư chút nào cả.” Phàn Thái Ninh nói.
“Tu vi võ đạo của phù văn sư mạnh hơn một chút không phải là chuyện rất hợp lý sao?” Vương Đằng hỏi.
“Rất… rất hợp lý sao?” Phàn Thái Ninh sững người. Những phù văn sư sau lưng hắn cũng đầy đầu dấu chấm hỏi.
Chuyện này rốt cuộc hợp lý chỗ nào chứ??
“Đúng rồi, như vậy mới có thể bảo vệ bản thân tốt hơn chứ. Anh trai à, ngươi còn non lắm nha.” Vương Đằng vỗ bả vai Phàn Thái Ninh, ý vị sâu xa nói.
“Như… như vậy sao?” Phàn Thái Ninh bất giác cảm thấy có đạo lý, đứng sững sờ tại chỗ, tự hỏi chính mình.
“...” Những phù văn sư khác ở xung quanh.
“Đúng rồi, ngươi tên là gì?” Vương Đằng vừa bắt đầu tu bổ trận pháp, vừa hỏi, đầu cũng không quay lại.
“Phàn Thái Ninh, gọi ta lão Phàn là được rồi.” Phàn Thái Ninh hoàn hồn trở lại, vội vàng nói.
“Ồ, lão Phàn à, các ngươi rảnh lắm sao, nhanh đi tu sửa trận pháp đi. Nhân lúc còn sớm tu sửa xong, đẩy lùi loài Hắc Ám rồi, chúng ta còn có thể quay về đi ngủ một giấc ngon chứ!” Vương Đằng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận