Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 749: Tên khốn này, hãm hại ông!

Nhưng cuối cùng, các cường giả cấp Chiến Tướng sẽ lựa chọn thế nào ?
“Ngươi, cùng với những hải thú này, lui ra ngoài mười dặm trước!” Hàn lão mở miệng nói.
Cự Viên Phong Bạo cũng không nhiều lời, vung tay lên, một đám hải thú lập tức lặn vào trong nước biển, bơi ra xa.
Đồng thời, bản thân nó cũng dần dần đi ra xa…
“Hàn lão, chúng ta thật sự phải giao hải thú cấp Lãnh Chúa cho bọn nó sao? Đây chính là thứ chúng ta khó khăn lắm mới bắt được.” Vương Đại Pháo không cam lòng nói.
“Nếu không thì ngươi đi ngăn cản Cự Viên Phong Bạo đó đi.” Hàn lão liếc nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói.
Vương Đại Pháo lập tức ngượng ngùng cười một tiếng, không dám nhiều lời nữa.
Hàn lão yên lặng thở dài, liếc nhìn Vương Đằng một cái, mở miệng nói: “Đi mang bọn nó tới đi.”
Vương Đằng do dự một chút, không nói lời nào, lách người đi về phía sau, nhấc ba hải thú cấp Lãnh Chúa to lớn đi lên.
Với sức mạnh của hắn, cho dù thân hình và sức nặng của ba con hải thú vô cùng to lớn, cũng chẳng tính là gì với hắn.
Ba con hải thú to lớn được đặt trong lưới nguyên lực, mà Vương Đằng lại một tay nhấc lưới lớn lên, nâng ba con hải thú cấp Lãnh Chúa ở giữa không trung.
“Thả bọn nó ra!” Ánh mắt của Cự Viên Phong Bạo ở phía xa lóe lên, âm thanh ầm ầm truyền tới.
Vương Đằng không hề nhúc nhích, liếc nhìn Hàn lão.
Hàn lão gật đầu với hắn.
Đám người Vương Đại Pháo, Đàm Đài Tuyền mở miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Vương Đằng không hề mở miệng, nhấc ba con hải thú, đi về phía trước.
“Nhóc con nhân loại, ngươi tên là gì?” Ánh mắt của Cự Viên Phong Bạo lạnh như băng, âm thanh lại truyền tới lần nữa.
Vương Đằng phớt lờ nó, rồi đột nhiên kích phát lửa Thanh Ngọc Lưu Ly trên lưới nguyên lực.
Xèo xèo xèo!
Ba con hải thú cấp Lãnh Chúa bị lửa Thanh Ngọc Lưu Ly đốt đau tỉnh lại, oa oa hét lên.
Bọn nó nhanh chóng chú ý đến Cự Viên Phong Bạo ở phía trước, mừng rỡ như điên hét lớn: “Vương của ta! Cứu bọn ta! Cứu bọn ta!”
“Hình như các ngươi rất vui nhỉ?” Đúng vào lúc này, một giọng nói khiến bọn nó cực kỳ chán ghét vang lên bên tai.
Âm thanh lạnh lẽo khôi hài khiến cho ba con hải thú cấp Lãnh Chúa bỗng giật mình, bọn chúng ngẩng đầu nhìn, thấy nhân loại vô cùng ghê tởm kia trên đỉnh đầu.
Chính là nhân loại này, bắt lấy bọn chúng, còn muốn chế biến thành hải sản để ăn.
Quả là một ma quỷ!
Cự Viên Phong Bạo thấy Vương Đằng đánh thức ba con hải thú cấp Lãnh Chúa, lại chậm chạp không chịu buông tay, lập tức nhíu mày, âm thanh gầm vang truyền đến lần nữa:
“Nhân loại, các ngươi muốn làm trái giao ước sao? Thả chúng ra!”
Lần này, giọng điệu nó nặng hơn trước mấy phần, dường như mang theo uy lực vô cùng to lớn.
Đám người Hàn lão phía sau dồn dập nhìn về phía Vương Đằng.
“Rốt cuộc Vương Đằng muốn làm gì?” Giang tổng đốc không khỏi nhíu mày, nói.
“Tên nhóc này, không lẽ lại gây ra phiền toái gì đó ư?” Đạm Đài Tuyền nhướn mày, tự nói trong lòng.
Nhưng những lời này, cuối cùng nàng cũng không nói ra.
Ba con hải thú cấp Lãnh Chúa nghe thấy lời nói của Cự Viên Phong Bạo, lập tức lại được tiếp thêm sức mạnh, hét lớn: “Nhân loại, thả chúng ta ra!”
“Thả chúng ta ra, nếu không Vương của ta chắc chắn sẽ san bằng thành phố của các ngươi!” Con tôm hùm khổng lồ điên cuồng gào thét.
“Lưỡi thật khô!”
Ánh mắt Vương Đằng lạnh lùng, ngọn lửa Thanh Ngọc Lưu Ly bao quanh tuôn ra.
Ầm!
Chiếc lưới nguyên lực lập tức bị ngọn lửa màu xanh bao vây, nướng luôn ba con hải thú cấp Lãnh Chúa, khiến chúng phát ra âm thanh gầm rú đau đớn.
“A!”
“Gầm!”
Ba con hải thú cấp Lãnh Chúa điên cuồng giãy dụa, muốn phá vỡ chiếc lưới nguyên lực, thoát khỏi ngọn lửa màu xanh thiêu đốt.
Nhưng chúng đã sớm biết chiếc lưới nguyên lực mạnh đến đâu, giờ phút này dù có giãy dụa thế nào, chỉ là phí công mà thôi.
Ánh mắt Cự Viên Phong Bạo hoàn toàn lạnh lẽo: “Ngươi đang tìm đường chết!”
“Không phải ngươi muốn bọn chúng sao?” Vương Đằng bình thản nói ra: “Nếu muốn, ta trả lại cho ngươi là được rồi.”
Cự Viên Phong Bạo không khỏi sững sờ, ngay sau đó mở miệng nói: “Buông cái lưới kia ra!”
Vương Đằng gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Cự Viên Phong Bạo, chậm rãi nhấc chiếc lưới lớn, ba con hải thú cấp Lãnh Chúa cách nó càng ngày càng gần.
Ba con hải thú cấp Lãnh Chúa không còn kêu gào thảm thiết nữa, ánh mắt lạnh băng, sát ý điên cuồng nổi lên trong lòng.
Thân làm tồn tại cấp Lãnh Chúa, bọn chúng chưa từng bị đối xử như thế.
Tên nhân loại trước mặt này phải chết!
Chờ chúng thoát ra khỏi lưới, sẽ là lúc nhân loại này chết.
Vương Đằng kéo ba con hải thú đến dưới chân rất nhanh, cúi đầu nhìn thoáng qua bọn chúng, đột nhiên mỉm cười, nói bằng giọng ấm áp:
“Nào, giờ ta sẽ giải thoát cho các ngươi.”
Ba con hải thú âm thầm mừng như điên, lối thoát thân đang trong tầm mắt, bọn chúng sắp có thể giết được nhân loại trước mặt, báo mối thù nhục nhã này.
Chỉ thấy Vương Đằng vươn tay, tới gần con cự mãng biển sâu kia.
Tất cả mọi người nhìn chăm chú, không hiểu sao lại hồi hộp.
Đám người Đạm Đài Tuyền vẫn chuẩn bị sẵn sàng cho sự phản công của hải thú, dù sao không có ai dám gửi gắm an nguy của nhân loại vào chữ “Tín” của đám hải thú kia.
Nhưng đúng vào lúc này, dị biến đột nhiên xảy ra.
Một tia sắc sáng lẹm đột nhiên phóng ra từ trong tay áo Vương Đằng, lập tức chui vào mắt con cự mãng biển sâu.
Gầm!
Vẻ đắc ý trong đôi mắt cự mãng biển sâu còn chưa kịp vơi đi, đồng tử đã co rút lại thành cỡ cái kim, nhưng rõ ràng đã chẳng còn kịp nữa. Trong phút chốc, cơn đau kịch liệt kéo tới, khiến nó phát ra tiếng kêu gào đau đớn, ngay sau đó lại dừng lại, im bặt!
Thân hình khổng lồ của cự mãng biển sâu vặn vẹo một hồi, sau đó cứng ngắc, đổ xuống.
Nó... Chết rồi!
Bị Vương Đằng đánh giết trong nháy mắt, chết đến mức không thể chết hơn nữa!
“Ngươi! Sao ngươi dám?” Tôm hùm bự và bạch tuộc khổng lồ mở to hai mắt nhìn, khó tin nhìn nhân loại trước mặt.
Ngay trước mặt Cự Viên Phong Bạo, tên nhân loại này còn dám giết bọn chúng, hắn chắc chắn đã điên rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận