Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 940: Giờ ngươi đã là người của ta rồi nhé!

Vương Đằng mới bao nhiêu tuổi, có khi còn chưa tới mười chín tuổi!
Quân chủ quân đoàn Hắc Tước ở tuổi mười chín!!
Thực sự làm người khác khó mà tin nổi.
Nhưng nếu Tổng đốc Giang có mặt ở đó thì chắc chắn Vương Đằng không nói dối về chuyện đó, chứng tỏ chuyện này hoàn toàn là sự thật.
“Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp hắn.”
“Vương Đằng này chẳng những có tiềm năng lớn mà lai lịch cũng bất phàm!”
“Đúng thế, bằng không với độ tuổi trẻ măng ấy, nếu không có người nâng đỡ chắc chắn hắn không thể đảm đương chức vụ cao như vậy được.”
Mọi người trong Chu gia xôn xao bàn tán không ngừng, tràn đầy kinh ngạc.
“Trật tự!” Ông cụ Chu gõ mạnh lên bàn.
Mọi người lập tức im lặng, nhìn về phía ông cụ Chu.
“Cha, ngươi thấy chúng ta nên làm gì với chuyện này?” Chu Vĩ Cường nhíu mày hỏi.
“Mai ta và Tiểu Quân mang quà mừng đến Vương gia.” Ông cụ Chu chậm rãi nói.
Chu Vĩ Cường liếc nhìn Chu Bạch Quân, gật đầu nói: “Cũng được, hiện giờ Vương gia đang như mặt trời ban trưa, chúng ta nên hạ thấp thân phận kết thân với họ.”
“Ông ơi, hay là ta cũng đi theo với.” Chu Thiệu Huy xoay chuyển tròng mắt, cười khì khì nói.
“Ngươi đi theo làm gì cho thêm loạn.” Ông cụ Chu cả giận nói.
“Ta đi để làm quen hắn, tuổi chúng ta sàn sàn nhau, biết đâu lại có điểm chung.” Chu Thiệu Huy nói.
“Ngươi cũng biết mình trạc tuổi người ta, thế ngươi nhìn lại bản thân đi, ngoài ăn chơi đàng điếm thì còn biết làm gì, người ta đường đường là võ giả đứng đầu một quân đoàn, có điểm chung với ngươi á, nực cười!” Ông cụ Chu vừa nhắc đến chuyện này là lại nổi giận, hừ lạnh nói: “Ngươi ở nhà cho ta, không được đi đâu hết.”
Chu Thiệu Huy bị hắn nói đến nỗi mặt lúc xanh lúc trắng, xấu hổ không thôi, bị ông cụ Chu mắng mỏ trước mặt mọi người, thể hiện cậu hai của hắn đều mất tiệt.
Nhưng người mắng không ai khác lại là ông cụ Chu, hắn chỉ là phận cháu, nào dám cãi gì.
Anh cả của Chu Bạch Quân, Chu Thiệu An vốn định nói gì đó, nhưng thấy Chu Thiệu Huy vừa bị ăn mắng thì ngoan ngoãn ngậm miệng.
Nghĩ cũng đúng, người ta là võ giả hùng dũng, đứng đầu một quân đoàn, trong khi hắn chỉ là đời thứ ba nhờ bóng gia tộc mới có địa vị này, trước mặt người ta quả chẳng có gì đáng kể, có khi người ta chưa chắc đã thèm nhìn hắn.
Cùng lúc đó, không chỉ mình Chu gia, mà các gia tộc khác cũng rục rịch chuẩn bị đến cửa chúc mừng.
...
Buổi tối, sau khi Vương Đằng dùng bữa xong với gia đình và nán lại ở nhà một lát, lúc này Lâm Sơ Hàm đứng dậy xin phép ra về.
Lý Tú Mai bèn phái Vương Đằng đưa Lâm Sơ Hàm về.
Trên con đường mới trải nhựa, dưới ánh đèn chiếu rọi, hai người sóng bước đi, bóng của họ bị kéo dài ra.
Bốn bề hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của họ là nhẹ nhàng vang lên.
Một lát sau, Lâm Sơ Hàm lên tiếng: “Mai ngươi đi rồi à?”
“Ừa, có chuyện quan trọng, không đi không được.” Vương Đằng trả lời rồi cười khì nói: “Có phải không nỡ để ta đi không?”
“Không có đâu, ta chỉ thấy khi không có ngươi, cô chú luôn nhắc đến ngươi, nên hỏi giùm họ thôi.” Lâm Sơ Hàm giật thót tim, ra chiều bình tĩnh nói.
“Ồ... ra là thế à!” Vương Đằng kéo dài giọng, rồi đột nhiên dừng bước, bước đến trước mặt Lâm Sơ Hàm, cười như không cười nhìn nàng.
“Ngươi làm gì thế?!” Lâm Sơ Hàm giật bắn, suýt nữa thì ngã vào lồng ngực hắn.
“Không làm gì cả, chỉ lâu không gặp nên muốn ngắm kỹ hơn thôi.” Vương Đằng cười khì nói.
Lâm Sơ Hàm thấy hắn mang dáng vẻ cười cợt nhưng ánh mắt rất nghiêm túc, như muốn khắc sâu dáng vẻ nàng vào trong lòng hắn, thế là trái tim không khỏi run lên.
Hắn thật sự không dễ dàng gì!
Có được thực lực và địa vị như ngày hôm nay đều dựa vào sự nỗ lực của chính hắn!
Lâm Sơ Hàm mềm lòng, ngơ ngác nhìn Vương Đằng.
Hai người cứ đứng vậy trên con phố nhỏ, họ nhìn nhau, và có tình cảm thấp thoáng lan tràn trong ánh mắt họ.
Vương Đằng dần dần áp sát, hơi thở nóng ấm phả trên khuôn mặt xinh xắn của Lâm Sơ Hàm.
Dường như Lâm Sơ Hàm biết chuyện gì sắp diễn ra, trái tim nàng khẽ rung rinh, hồi hộp đến nỗi nắm chặt tay lại, hàng mi nhẹ nhàng rung động.
Nàng vẫn không né tránh…
Cuối cùng, môi họ cũng nhẹ nhàng chạm vào nhau…
Một lát sau, Vương Đằng mới lưu luyến dừng lại, nhìn Lâm Sơ Hàm với ý cười trên khuôn mặt: “Giờ thì ngươi là người của ta rồi nhé!”
Lâm Sơ Hàm đỏ bừng mặt, lườm hắn một cái rồi nói: “Biết thừa là ngươi chẳng đứng đắn gì mà!”
Nói rồi chẳng chờ Vương Đằng đáp lại đã ngúng nguẩy bước đi trước.
“Thế mà ngươi còn chiều ta.” Vương Đằng cười đuổi theo, vừa đi lùi vừa cười hí hửng ngắm nhìn khuôn mặt Lâm Sơ Hàm, dường như hắn rất thích thú khi thấy vẻ xấu hổ của nàng.
“Không phải là ta chiều ngươi mà là do mặt ngươi dày quá, không đuổi đi được.” Lâm Sơ Hàm lại nguýt hắn cái nữa, nói.
“Ha ha ha, mặt không dày sao theo đuổi được bạn gái.” Vương Đằng đắc chí cười hô hố, sau đó dắt tay nàng cùng bước đi.
Lâm Sơ Hàm hơi chùn lại một bước, nhìn bóng lưng hắn, khóe môi khẽ nhoẻn cười.
Như vậy… cũng rất tốt!
Vương Đằng đưa Lâm Sơ Hàm về đến nhà, bà Lâm và Lâm Sơ Hạ thấy hai người nắm tay nhau thì lập tức hiểu ra.
Nhất là vẻ vui mừng của bà Lâm khi nhìn hai người làm Lâm Sơ Hàm xấu hổ vô cùng tận.
“Vương Đằng về lúc nào đấy?” Bà Lâm mời Vương Đằng vào nhà, vừa cười vừa hỏi han.
“Mới về hôm nay ạ.” Vương Đằng đáp.
“Thế mai sang đây ăn một bữa cơm.” Bà Lâm nói.
“Thưa dì, mai ta còn có việc phải đi ngay.” Vương Đằng khó xử đáp.
“Mẹ, bây giờ Vương Đằng là quân chủ quân Hắc Tước rồi, mai phải đi nhận chức.” Lâm Sơ Hàm giải thích giúp.
“Quân chủ!” Bà Lâm kinh ngạc, vội vàng nói: “Thế chuyện đó quan trọng hơn, cơm lúc nào ăn cũng được, ngươi cứ đi làm việc của mình đi.”
“Vâng, lần sau nhất định ta sẽ đến ạ.” Vương Đằng cười nói.
Sau đó hắn ở lại Lâm gia một lúc mới xin phép ra về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận