Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1167: Đồng ý với bọn họ! (2)

Vương Đằng không dấu vết nhìn cái lồng bảo vệ, đáy lòng hiện lên vô số suy nghĩ, bất động thanh sắc gật đầu.
“Vương Đằng, có lẽ ngươi không biết hung hiểm trong vũ trụ. Việc ngươi lấy được truyền thừa vẫn chưa được che dấu, chỉ e sẽ truyền ra rất nhanh. Đến lúc đó tất sẽ có ngưu quỷ xà thần khắp nơi tiến lên cướp đoạt, mà ngươi chỉ là võ giả cấp Hành Tinh, nói câu không dễ nghe, trong vũ trụ, võ giả cấp Hành Tinh quả thực nhiều như chó. Ngay cả võ giả cấp Hằng Tinh như chúng ta cũng không xem là gì, cho nên ngươi chắc chắn không bảo vệ được truyền thừa đó, hơn nữa sẽ có nguy hiểm đến tính mạng….” Ninh Hồng Lãng chân thành nói.
“Không sai, sức hấp dẫn của truyền thừa của Nam tước đế quốc Đại Càn rất lớn, cường giả cấp Vũ Trụ cũng sẽ không nhịn được tiến lên cướp đoạt.” Mã Đại Nguyên gật đầu phụ họa nói.
“Vậy không biết hai tiền bối có đề nghị gì?” Vương Đằng biến sắc, lộ dáng vẻ sợ hãi, hoảng hốt hỏi.
Hai người Mã Đại Nguyên nhìn nhau, ánh mắt hiện lên ý cười không dễ phát hiện, nói: “Rất đơn giản, chỉ cần ngươi giao truyền thừa này cho chúng ta mang về tháp Thánh Tinh, thì đương nhiên không ai dám làm gì ngươi cả. Tháp Thánh Tinh là học viện nổi tiếng nhất liên bang Aurant, cường giả nhiều như mây, trong đó không thiếu võ giả cấp Vũ Trụ. Nếu cấp Vũ Trụ bình thường muốn ra tay cướp đoạt, làm sao cũng phải cân nhắc sức nặng của mình, mà ngươi đương nhiên sẽ nhận được che chở của tháp Thánh Tinh.”
“Đương nhiên, tháp Thánh Tinh cũng sẽ cho ngươi bồi thường nhất định, tuyệt đối sẽ không cầm không truyền thừa của ngươi.”
Vương Đằng nghe xong, sắc mặt lộ ra vẻ trầm ngâm, đáy lòng lại cười lạnh lùng.
Nói dễ nghe như vậy, còn không phải muốn cường thủ hào đoạt!
Tháp Thánh Tinh này cũng là bọn cướp nhìn trộm truyền thừa của Nam tước!
Không đúng, có lẽ chỉ là hành vi cá nhân của hai giáo viên của tháp Thánh Tinh, không chừng tháp Thánh Tinh chỉ là một cái cờ hiệu của bọn họ thôi.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Vương Đằng chỉ là một võ giả bản xứ của tinh cầu lạc hậu, không có kiến thức gì, chỉ cần giao ra truyền thừa, còn không phải mặc bọn họ lừa thế nào thì lừa. Đến lúc đó tùy tiện bồi thường một chút, ai có thể nói bọn họ cường thủ hào đoạt?
Hai người này tính toán thật tốt!
Đáy lòng Vương Đằng hiện lên vô số suy nghĩ, mạch suy nghĩ chuyển động rất nhanh, tìm kiếm đường phá giải.
Từ trong lời nói của hai người không khó nghe ra, bọn họ đều là cường giả cấp Hằng Tinh.
Cấp Hằng Tinh đối với Vương Đằng hiện tại, vẫn hơi khó đối phó.
Nếu thực lực chỉ ở ba bậc trước của cấp Hằng Tinh, hắn vận dụng đại chiêu Bão không gian này, cộng thêm niệm lực tinh thần, thì miễn cưỡng có thể ứng phó.
Nhưng nếu thực lực ở ba bậc giữa, hoặc là ba bậc sau của cấp Hằng Tinh, hắn hoàn toàn không có phần thắng.
“Không biết nếu ta giao ra truyền thừa, tháp Thánh Tinh sẽ bồi thường gì cho ta?” Vương Đằng trầm ngâm một chút, hỏi.
Hai người Mã Đại Nguyên nhìn nhau một cái, ánh mắt đều hiện lên vẻ vui mừng.
“Không nói chuyện khác, chúng ta có thể miễn phí mở quyền hạn tam tầng dưới của thư viện tháp Thánh Tinh cho ngươi, thời gian ba năm.”
“Ba tầng dưới của thư viện sở hữu tất cả tài liệu tu luyện và công pháp của cấp Hành Tinh đến cấp Hằng Tinh v.v…, có thể tùy ngươi quan sát học tập.”
“Ngoài ra, còn có thể cung cấp cho ngươi tài nguyên tu luyện giá trị năm mươi tỷ đồng liên bang Aurant, những tài nguyên này tuyệt đối đủ ngươi tu luyện đến cấp Hằng Tinh đỉnh phong.”
Mã Đại Nguyên lập tức nói.
Vương Đằng nghe xong, nụ cười lạnh lùng trong lòng càng đậm. Quyền hạn của thư viện tầm thường ba năm, tài nguyên tu luyện năm mươi tỷ đồng liên bang Aurant, hai người này dự định cho ăn mày à?
Cho dù hắn không phải rõ lắm vật giá trong vũ trụ, nhắm mắt lại cũng biết hai người này căn bản không có bất cứ thành ý nào.
Trước không nói năm mươi tỷ đồng liên bang Aurant kia, riêng cái gọi là quyền hạn thư viện ba năm, đã căn bản không so được với cung điện truyền thừa.
Sách cất giữ của toàn bộ cung điện, bên trong đâu chỉ có công pháp đến cấp Hằng Tinh, ngay cả công pháp cấp Vũ Trụ cũng không biết có bao nhiêu.
Huống chi, còn có lượng lớn của cải truyền thừa mà Nam Cung Việt để lại, đó là của cải dùng đồng Đại Càn để tính, mà không phải là tiền tệ của một quốc gia vũ trụ sơ cấp tầm thường. Bai bên chênh lệch nhau thực sự quá lớn.
Đáy lòng Vương Đằng tràn đày lạnh lẽo, đang nghĩ phải giải quyết việc này như thế nào, một âm thanh đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
“Đồng ý với bọn họ đi!”
“Đồng ý với bọn họ đi!”
Âm thanh này đột nhiên xuất hiện, khiến cho Vương Đằng không khỏi kinh ngạc.
“Ai?”
Đáy lòng Vương Đằng quát lạnh một tiếng.
“Ta là sinh mệnh trí năng mà chủ nhân để lại, ngươi lấy được truyền thừa của hắn, sau này ngươi là chủ nhân mới của ta.” Âm thanh đó nói.
“Sinh mệnh trí năng?!” Vương Đằng hơi sửng sốt, kinh ngạc không thôi.
“Đúng vậy, ta là một trí năng sở hữu sinh mệnh.” Âm thanh kia không chút hoang mang nói.
“Vì sao ngươi kêu ta đồng ý với bọn họ?” Vương Đằng trầm ngâm một chút, hỏi.
“Đồng ý với bọn họ, để bọn họ thả lỏng cảnh giác, kế tiếp cứ giao cho ta là được.” Âm thanh kia nói.
“Ngươi xác định chứ?” Vương Đằng chần chờ nói.
Bảo hắn tin tưởng một cái gọi là sinh mệnh trí năng ngay cả gặp cũng chưa gặp qua, thế nào cũng cảm thấy vô lý.
“Thử xem có sao đâu, dù sao ngươi cũng không có biện pháp gì quá tốt.” Âm thanh kia mang ý cười, thản nhiên nói.
“Được thôi, ngươi nói có lý, vậy giao cho ngươi.” Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe, nói trong lòng.
“Rất tốt.” Âm thanh đó dường như rất vừa lòng.
Vương Đằng không nói gì nữa, bởi vì cuộc trao đổi của hai người ở trong đầu, bởi vậy thế giới bên ngoài chẳng qua mới trôi qua hai ba giây ngắn ngủi. Hai người Mã Đại Nguyên còn cho rằng Vương Đằng đang do dự, cũng không thúc giục hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận