Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 713: Lệnh triệu tập khẩn cấp.

“Hú!” Con sư tử đỏ rực kia thấy Thiết Giáp Viêm Hạt phớt lờ tồn tại của nó, còn rảnh rỗi tám chuyện với bên kia, chợt gào lên phẫn nộ, bổ nhào về phía Thiết Giáp Viêm Hạt.
“Hay cho con sư tử bự nhà ngươi, lại tấn công lúc ta không chuẩn bị.” Thiết Giáp Viêm Hạt hú hồn chim én, cơ thể to lớn vụt sang bên cạnh, quét đuôi bò cạp qua, ngọn lửa màu xanh bùng lên, tấn công về phía sư tử rực lửa.
Ầm!
Con quạ khổng lồ trong không trung cũng bắt đầu tấn công, toàn thân bùng lên ngọn lửa đen, bổ nhào xuống giống như một máy bay chiến đấu kinh khủng được võ trang cực hạn.
Không bao lâu, một con sư tử rực lửa cấp Lãnh Chúa đã không cam lòng mà ngã xuống dưới sự hợp tác của bọn họ.
Thiết Giáp Viêm Hạt cười ha ha: “Ngứa mắt con sư tử này lâu rồi, trước đây luôn gây phiền phức cho ta, cuối cùng lần này cũng xử được ngươi. Thế nào, ta nói mà, hai chúng ta hợp tác thì chắc chắn có thể tung hoành ở dãy núi này!”
Tiểu Bạch đáp xuống từ không trung, ném cho Thiết Giáp Viêm Hạt ánh mắt khinh thường.
“Vãi, nhóc con, ánh mắt ngươi là sao!” Thiết Giáp Viêm Hạt tức giận.
“Quác!” Miệng Tiểu Bạch phun ra ngọn lửa đen, lạnh lùng nhìn về phía Thiết Giáp Viêm Hạt.
Dường như Thiết Giáp Viêm Hạt cực kỳ kiêng dè ngọn lửa đen đó, bất giác lùi về sau mấy bước, ngượng ngùng nói: “Nói chơi! Nói chơi thôi!”
Sau đó nó vội vàng đổi chủ đề.
“Đúng rồi, ngươi vừa nói ngươi cảm nhận được sát tinh kia rồi?”
Tiểu Bạch trừng mắt, phun một ngụm lửa đen qua chỗ Thiết Giáp Viêm Hạt.
Thân Thiết Giáp Viêm Hạt nhuốm ngọn lửa đen, nó đau đến mức kêu oang oang, lăn lộn dưới đất nhưng không dập được ngọn lửa đen đó.
Dường như ngọn lửa đen này còn khủng khiếp hơn phần lửa nó hấp thụ từ trong lửa Thanh Ngọc Lưu Ly.
“Ta sai rồi, ta sai rồi, là chủ nhân, chủ nhân.” Thiết Giáp Viêm Hạt gào to.
Lúc này, Tiểu Bạch mới há to miệng, hút ngọn lửa đen kia về.
Thân Thiết Giáp Viêm Hạt cháy đen, cực kỳ nhếch nhác, một luồng khí lạnh lẽo u ám chui vào cơ thể nó, khiến nó hít khí lạnh liên tục, may mà Tiểu Bạch cũng không làm thật, nếu không sẽ không chỉ thế này.
Thiết Giáp Viêm Hạt liếc nhìn Tiểu Bạch, càu nhàu: “Hắn cũng không ở đây, đến nỗi như vậy không?”
“Quác!”
“Được rồi, được rồi, ta không nói, không nói nữa, ta không nói nữa là được chứ gì.” Thiết Giáp Viêm Hạt cũng rắn chắc, chẳng bao lâu đã vui vẻ, xông đến trước mặt Tiểu Bạch, nói: “Chẳng phải chủ nhân kia của chúng ta đã rơi vào trong vết nứt không gian sao. Ta nghe nói nơi đó rất nguy hiểm, với lại còn ngăn cách tất cả nguyên lực, tinh thần lực, thế mà các ngươi còn có thể cảm nhận được đối phương?”
Tiểu Bạch: “Quác quác!”
“Thì ra là khế ước linh sủng!” Thiết Giáp Viêm Hạt ngạc nhiên, ánh mắt lóe lên, nói: “Nói vậy là hắn sắp về rồi!”
“Quác!” Đôi mắt Tiểu Bạch lộ ra vẻ vui mừng, nó vui vẻ kêu lên.
“Được rồi được rồi, chúng ta cũng không thể giúp được gì, khỏi cần đi đâu hết, cứ ở đây chờ là được rồi, bây giờ vẫn nên bàn vấn đề chia cắt con sư tử khổng lồ này.” Thiết Giáp Viêm Hạt nói.
Tiểu Bạch: “Quác quác.”
“Hả, không được, không được, lần trước tinh hạch bị ngươi ăn rồi, lần này đến lượt ta.” Hình như Thiết Giáp Viêm Hạt nghe được chuyện gì khó chấp nhận, liên tục lắc đầu, nói.
“Quác quác quác.”
“Ta méo quan tâm, nếu vậy, lần sau ta không hợp tác với ngươi nữa, ngươi ức hiếp con bọ cạp già ta quá thể.”
……
Người ta có câu, quạ có lời quạ, bọ cạp có tiếng bọ cạp, thế mà hai con tinh thú cũng có thể giao lưu với nhau mới tài, e rằng nếu Vương Đằng thấy được chắc rớt cả cằm xuống đất.
Lúc này, trong không gian.
Vương Đằng ngồi xếp bằng trên phiến đá lớn, trong mắt lộ vẻ vui mừng.
Cảm nhận được rồi!
Hắn cảm nhận được thật rồi.
Thông qua liên hệ của khế ước linh sủng, dường như hắn có thể cảm nhận được ý thức yếu ớt ở đầu kia theo sợi tơ cực kỳ mảnh.
Vương Đằng giật mình, gần như thoáng chốc đã bắt được tọa độ vị trí trong nơi âm u ấy.
Hắn suýt nữa đã bật khóc rồi.
Tốt quá rồi, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi quỷ quái này!
Cả người Vương Đằng nhảy lên, lượn quanh tảng đá dưới chân vài vòng, bây giờ hắn không muốn đợi thêm nữa, lập tức bắt đầu bày trận pháp không gian.
Niệm lực tinh thần kéo dài ra, khắc họa lên tảng đá dưới chân, từng viên nguyên thạch bị hắn chôn vào.
Độ phức tạp của trận pháp không gian này vượt tưởng tượng của Vương Đằng, dù chỉ là trận pháp có phạm vi không lớn, độ khó cũng không thua gì mấy đại trận trước đó hắn từng bố trí.
Nhưng tinh thần lực của Vương Đằng đã đạt đến Hoàng cảnh, mà trình độ phù văn cũng không thấp, trận pháp không gian này không làm khó được hắn.
Thời gian dần trôi, từng đường phù văn được khắc họa ra, trận pháp không gian dần thành hình.
Bây giờ trận pháp không gian toả sáng, một vết nứt không gian dần hiện ra.
Sau lưng vết nứt đó là một hành lang dẫn đến nơi nào không rõ.
Vương Đằng đứng trong trận pháp, dõi mắt về phía hành lang không gian hình thành trước mắt, không khỏi hít sâu một hơi.
Về nhà!
Sau đó hắn bước vào mà không hề do dự.
……
Trong rừng Ám Vụ, gần Ung thành đối ứng vết nứt không gian Đông Hải, đại lục Tinh Võ.
Tiểu đội Phi Ưng là tiểu đội võ giả cao giai của võ quán Cực Tinh, trong đội có sáu thành viên đều là cưởng giả trên cấp Chiến Binh ngũ tinh, bọn họ không những có thực lực mạnh mà kinh nghiệm chiến lức cũng cực kỳ phong phú.
Trong võ quán Cực Tinh không nhiều tiểu đội thế này!
Lần này bọn họ đến đại lục Tinh Võ hơn mười ngày, săn giết nhiều tinh thú cao giai, thu hoạch dồi dào.
Lúc này, mấy người đang đối mặt với một con tinh thú cự hạt hệ Thổ cấp thất tinh, sau khi chiến đấu một lúc, đã khiến nó bị thương không nhẹ, cố chút nữa là có thể giết được nó.
Con tinh thú cự hạt này là tinh thú hệ Thổ bọn họ tìm rất lâu mới tìm được, tỷ lệ tinh hạch và tinh cốt tồn tại rất lớn.
Nếu có thể giết nó, không chừng có thể thu được hai ba tỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận