Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 702: Trận pháp phù văn không gian.

Đôi mắt Vương Đằng sáng lên, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không khỏi thốt ra lời nói tục.
Như thế này thì đúng là sắp phát tài rồi!
Hắn quét tinh thần lực, phát hiện ra nơi đây lại không có loài Hắc Ám canh giữ, bọn chúng dường như không hề quan tâm đến những bảo vật này.
Vương Đằng không tự chủ được mà lén lút đi lên trước.
Chỉ thấy bên trong đám bảo vật xếp thành từng đống kia, có nguyên thạch các hệ với kích thước lớn nhỏ không giống nhau.
Nguyên thạch thuộc tính Ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ thường gặp nhất.
Ngoài ra còn có các nguyên thạch màu xanh, màu tím, màu xanh lam của băng,... số lượng khá ít, chúng là những nguyên thạch có thuộc tính biến dị, như hệ Phong, hệ Lôi, hệ Băng… tương đối hiếm gặp.
Hơn nữa, những nguyên thạch này tỏa ra ánh sáng với độ mạnh yếu không giống nhau, hiển nhiên là độ tinh khiết cũng khác nhau.
Ngoại trừ nguyên thạch, còn có đống tinh hạch, tinh thú, tản ra các loại màu sắc và thuộc tính khác nhau, dao động nguyên lực cũng có cái mạnh cái yếu.
Thậm chí Vương Đằng còn nhìn thấy tinh cốt, ước chừng xếp thành một đống nhỏ, tản ra ánh sáng trong suốt.
Sau đó là khoáng thạch, linh hoa, linh thảo ..v.v..
Đây là bao nhiêu tiền ?!
Vương Đằng không khỏi run tay, hơi thở trở nên dồn dập, sau đó hắn hít một hơi thật sâu, dịu lại cảm xúc hưng phấn trong lòng.
Bảo vật ở ngay trước mắt, không lấy thì thật đúng là xin lỗi nữ thần may mắn đã ưu ái!
Hắn nhìn bốn phía xung quanh, sau đó lấy ra các trang bị không gian trữ vật với các kiểu dáng khác nhau, rồi ra sức bỏ các bảo vật trên mặt đất vào trong trang bị không gian.
Lúc này, Vương Đằng bỗng cảm thấy thật may mắn, khi trước lúc giết chết cường giả đã giữ lại trang bị không gian trữ vật của người ta.
Thông thường, hắn cũng không dùng đến trang bị không gian trữ vật, tất nhiên không có khả năng mang trên người, chỉ có thể chất đống trong nhẫn không gian.
Chẳng qua bình thường thì một trang bị không gian không thể đặt trong trang bị không gian khác được.
Nhưng Vương Đằng là một người có thiên phú không gian, lại là phù văn sư, đương nhiên sẽ có cách giải quyết vấn đề này.
Hắn tạo ra một loại hộp phù văn có thể che giấu dao động không gian, đặt trang bị không gian vào trong hộp này sẽ ngăn cách được dao động không gian, sau đó sẽ để vào chiếc nhẫn không gian.
Như vậy, sẽ làm cho các trang bị không gian chứa được lần nhau mà không xảy ra bài xích.
Do thời gian quá gấp, Vương Đằng cũng không kịp kiểm kê có bao nhiêu bảo vật, quét niệm lực tinh thần qua, cuốn toàn bộ mọi thứ vào trong trang bị không gian.
Cuối cùng, tất cả trang bị không gian của hắn đều đã nhét đầy, suýt nữa không thể chứa hết những bảo vật đó.
Hắn nhìn vào căn phòng giờ đã trống không, vỗ tay đầy hài lòng.
Không còn sót lại gì!
Đây là một loại cảm giác thỏa mãn.
Vương Đằng không hề lưu luyến xoay người rời đi, nơi này hiển nhiên không phải là nơi có vết nứt không gian.
Hắn đi vòng sang một lối đi khác, tiếp tục tìm kiếm.
Không bao lâu sau, Vương Đằng không khỏi nhíu mày, sắc mặt dần nghiêm trọng.
“Kỳ quái, rõ ràng đã cảm thấy ở gần đây mà tại sao lại không tìm thấy?”
Thời gian của hắn quá gấp. Nếu không thể sớm tìm được nơi vết nứt không gian, lỡ ba con loài Hắc Ám cấp Chiến Tướng quay về ngay, thì chẳng phải là bắt rùa trong rọ sao?
Phi, phi, phi, hắn mới không phải con rùa!
Niệm lực tinh thần của Vương Đằng quét qua từng tấc đất trong không gian dưới đất, nhưng dao động không gian quá phân tán, hắn hoàn toàn không tìm được điểm tập trung.
Do đó, hắn không thể xác định được vị trí chính xác của vết nứt không gian.
“Đều đã tìm hết bốn phía xung quanh rồi, vẫn không phát hiện bất cứ thứ gì, chẳng lẽ còn có không gian ẩn giấu sao?” Vương Đằng thầm nghĩ.
“Không gian ẩn giấu, không gian ẩn giấu… đúng rồi, là phù văn!”
Bỗng nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu hắn.
Chân đạp mạnh xuống, cả người hắn hóa thành ảo ảnh, nhanh chóng phóng tới căn phòng cực lớn, nơi mà hắn tìm thấy đống bảo vật.
Nơi đó tồn tại dấu vết của phù văn, lúc đầu hắn chỉ nghĩ đó là phù văn phòng hộ.
Suy cho cùng thì dù cho loài Hắc Ám không quan tâm đến những bảo vật kia, nhưng nếu đã chất đống lên như thế thì tất nhiên cũng phải bảo vệ một chút. Nếu không một khi năng lượng của đống bảo vật đó hoàn toàn tản ra ngoài, sự tồn tại của bọn chúng cũng mất đi ý nghĩa, biến thành phế vật chân chính.
Bây giờ nghĩ lại, những bảo vật kia rất có thể chỉ là vỏ bọc.
Một lát sau, bóng dáng Vương Đằng bỗng xuất hiện bên trong căn phòng. Hắn rót tinh thần lực vào trong mắt, làm hai mắt đột nhiên tỏa ra một luồng thần quang, liếc nhìn vào bên trong căn phòng.
Sàn nhà, vách tường thậm chí là nóc của căn phòng… tất cả đều không bỏ sót!
“Tìm được rồi!” Đúng lúc này, Vương Đằng đột nhiên nở một nụ cười nhẹ bên miệng.
Hắn tìm được một vài dấu vết ở trên mặt đất gần góc phòng. Dựa vào ánh mắt của một phù văn đại sư, cuối cùng hắn đã phân tích ra được một phù văn khác được ẩn giấu trong tầng phù văn phòng hộ.
“Người bố trí ra loại trận pháp phù văn này thật là cao thủ mà!”
Vương Đằng thoáng ngạc nhiên trong lòng, ngay sau đó hắn cũng không kéo dài thời gian nữa mà đi tới trước mặt tấm phù văn, cau mày suy nghĩ, trong chốc lát đã tìm ra được phương pháp phá giải.
Trình độ phù văn của hắn cũng không phải là trang trí.
Người bố trí trận pháp phù văn này đương nhiên rất cao minh, nhưng trình độ phù văn của hắn lại đạt được bởi góp nhặt thuộc tính, đọc lướt qua những thứ cực kì phức tạp, mạnh hơn phù văn đại sư bình thường không biết bao nhiêu lần.
Lúc này, đôi mắt hắn ngưng lại, niệm lực tinh thần ngưng tụ trên ngón tay, sau đó chợt đâm vào nơi trung tâm của trận pháp phù văn trên mặt đất. Hai ngón tay hắn giống như chiếc chìa khóa, chậm rãi xoay tròn dọc theo đường nét phù văn.
Đột nhiên, tiếng ‘kẹt kẹt kẹt’ lại phát ra trong căn phòng yên tĩnh, giống như âm thanh khi máy móc chuyển động.
Đôi mắt Vương Đằng sáng lên, chỉ thấy mặt đất phía trước mặt nứt ra một lối đi, có ánh sáng yếu ớt chiếu từ bên dưới ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận