Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1364: Ta coi như ngươi đang khen ta. (2)

“Luôn cảm thấy đi theo bên cạnh ngươi rất nguy hiểm.”
An Lan lẩm bẩm nói, miệng không dừng được, không chút khách khí oán trách Vương Đằng gây sự.
“Cho dù không đắc tội bọn họ, bọn họ cũng không thể bỏ qua cho ta, gia tộc Pylax công khai đứng về phía Tào gia, không muốn để cho ta kế thừa tước vị Nam tước.” Vương Đằng nói.
“Thì ra là thế.” An Lan nhíu mày, hơi bất đắc dĩ: “Nói đi nói lại, ngươi một võ giả cấp Hành Tinh lại dám chống đối bọn họ, lá gan thật lớn, ta thật sự ít thấy đời này.”
“Ta coi như ngươi đang khen ta.” Vương Đằng cười nói: “Đúng rồi Tào Hoành Đồ kêu Tào Giảo Giảo nhắn lại, đêm nay muốn để ta đến nhà hắn gặp mặt, đêm nay ngươi đi cùng ta một chuyến.”
“Không phải chứ, đây rõ ràng cho thấy là bữa tiệc hồng môn, ngươi còn dám đến gần.” An Lan câm nín.
“Đây gọi là biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.” Vương Đằng cười lạnh nói: “Ta lại muốn nhìn xem trong hồ lô của hắn bán thuốc gì?”
“Được rồi, ta đi cùng với ngươi, Tào Hoành Đồ kia cũng là cấp Vực Chủ, chỉ cần là cấp Vực Chủ, ta không ngại.” An Lan nói.
Vương Đằng thấy An Lan tự tin như thế, trong lòng cũng tự tin không ít.
Hiện giờ Tào Hoành Đồ mới là kẻ địch lớn nhất của hắn. Về phần gia tộc Pylax, ít nhất ngoài mặt bọn họ sẽ không ra tay.
Mà đợi đến khi hắn cướp được tước vị Nam tước từ trong tay Tào Hoành Đồ, gia tộc Pylax muốn đối phó với hắn càng không dễ dàng.
Trong lòng lóe lên ý niệm đó, ánh mắt của Vương Đằng trở nên sâu thẳm.
Sau đó hắn chuyển phần tiền kia của An Lan cho hắn, không phải là bốn tỷ tám, mà là một con số tròn, sáu tỷ!
Tuy rằng so sánh với 4700 tỷ thì chỉ là mưa bụi, nhưng An Lan vẫn tương đối vui vẻ.
Điều này khiến cho Vương Đằng cảm thấy cái giá cấp Vực Chủ của hắn hình như hơi thấp.
Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao dễ lừa dối.
An Lan cầm tiền, lại đi ra cửa một chuyến.
“Cũng không biết là phúc hay họa!” Ở cửa, An Lan ngoái đầu liếc nhìn, thở dài, sau đó vội vàng rời đi.
Vật liệu của hộp Thiên Cơ kia còn thiếu chưa đủ, hiện giờ có nhiều tiền rồi, đương nhiên trực tiếp đi mua là được, không cần lại đi phố Kỳ Bảo đào bảo bối nữa. Tốc độ như vậy cũng sẽ càng nhanh một chút, còn không phải gánh chịu nguy hiểm.
Rất nhanh đến buổi tối, Vương Đằng dặn dò Phàn Thái Ninh một tiếng rồi cùng An Lan đi thẳng đến chỗ phủ đệ vốn thuộc về Nam tước Nam Cung.
Phủ đệ Nam Cung!
Là phủ Nam tước, quy cách kiến trúc tự nhiên dựa theo tiêu chuẩn của đế quốc để xây dựng.
Mặc dù chỉ là tước vị cấp thấp nhất, nhưng cũng không phải võ giả bình thường có thể sánh bằng.
Kiến trúc trước mắt có cảm giác khoa học viễn tưởng của kiến trúc vũ trụ, cũng có nội tình và dày nặng của kiến trúc cổ đại, vừa liếc nhìn đã thấy không bình thường.
Chỗ cửa chính có hơn mười tên hộ vệ là võ giả cấp Hành Tinh, xếp thành hai hàng, trên người mang theo mùi máu tanh, khí chất sắc bén, thân hình thẳng tắp, hiển nhiên là nhân vật đã từng giết không ít người.
Bọn họ không phải là cấp Hành Tinh bình thường, mà là võ giả cấp Hành Tinh cửu giai đỉnh phong.
Vương Đằng và An Lan đi đến cửa.
“Người đến dừng bước!”
Một võ giả cấp Hành Tinh chặn trước mặt hai người, trầm giọng nói.
“Sao vậy, Tào Hoành Đồ lại giở trò với ta, cũng không ngại dọa người.” Vương Đằng nhìn lướt qua hai hàng võ giả, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Dùng mười mấy võ giả cấp Hành Tinh cửu giai, định ra oai phủ đầu cho hắn?
Có phải đầu óc của Tào Hoành Đồ có lỗ hổng không.
Hắn đều đã giết không ít võ giả cấp Hằng Tinh, võ giả cấp Hành Tinh cửu giai tính là gì chứ.
Bởi vậy có thể thấy được, nội tình của Tào Hoành Đồ không là gì cả.
“Phủ Nam tước, người không liên quan không được đi vào.” Võ giả cấp Hành Tinh cửu giai kia nhìn không chớp mắt, lạnh giọng nói.
“Nói cho Tào Hoành Đồ một tiếng, nói Vương Đằng ta đến rồi.” Vương Đằng cười ha ha: “Ta cho hắn thời gian mười giây, nếu như không đi ra, vậy để cho chính hắn thong thả chơi đi, ta không chơi cùng.”
Võ giả cấp Hành Tinh cửu giai kia lập tức biến sắc.
An Lan không nhịn được lắc đầu, cười nhạt với hành động của Tào Hoành Đồ.
Quá thấp kém.
Không hề phù hợp với tác phong của cường giả cấp Vực Chủ, nếu là hắn chắc chắn không làm như vậy.
Huống hồ đối thủ còn là Vương Đằng thằng nhãi cấp hồ ly này, xiếc trẻ con vậy còn lấy ra nghịch, không khác gì tự rước lấy nhục.
Võ giả cấp Hành Tinh cửu giai chỉ làm việc theo mệnh lệnh, không có chủ kiến gì, vào lúc này cũng không biết nên xử lý như thế nào.
“Ha ha ha…”
Đúng vào lúc này một tiếng cười vang lên.
Nghe được tiếng cười quen thuộc này, trong lòng những võ giả cấp Hành Tinh cửu giai này đều lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Vương Đằng đứng ở ngoài cửa nhìn vào, chỉ thấy một bóng dáng rất bất ngờ xuất hiện ở mười mét phía trước.
Đây là một người đàn ông trung niên, dáng người khôi ngô, mái tóc màu nâu hơi uốn cong, khuôn mặt tương đối uy nghiêm, lại mang theo một chút hung ác nham hiểm, đôi mắt tam giác giống như có tia sáng lạnh chớp động trong đó, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Khí tức trên người hắn vô cùng mạnh mẽ, trong cơ thể ẩn chứa năng lượng kinh khủng, đây chắc chắn là cường giả cấp Vực Chủ!
Người này chính là Tào Hoành Đồ!
“Ta nên gọi ngươi một tiếng sư đệ nhỉ.” Tào Hoành Đồ bước đến, giọng nói vang dội.
“Ta chỉ là kẻ kế thừa, còn chưa bái sư.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Sắc mặt Tào Hoành Đồ cứng đờ, nhưng chỉ một thoáng lướt qua, đã lập tức cười nói: “Giống nhau, chúng ta đều là người truyền thừa của sư phụ, gọi một tiếng sư đệ không hề quá.”
“Vậy ta đây không khách khí, Tào sư huynh.” Ngoài miệng Vương Đằng nói như vậy, nhưng trên mặt lại có biểu cảm không tỏ rõ ý kiến.
“Mới vừa rồi xin lỗi, là người phía dưới không hiểu chuyện, chặn ngươi ở ngoài, nào, mời vào trong.” Tào Hoành Đồ không hề tức giận, giơ tay ra hiệu, thái độ vô cùng nhiệt tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận