Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 673: Thế giới Hắc Ám? (2)

Vương Đằng nhíu mày sâu hơn một chút khi nhìn thấy bộ dạng giống dã thú của nó, lạnh lùng nói: “Tới đây!”
“Gừ!” Sự sợ hãi trong mắt vật nhỏ càng lớn hơn, tuy rằng nó vẫn gầm doạ Vương Đằng nhưng lại chậm chạp không chịu tiến lên.
Vương Đằng thầm cảm thấy bất đắc dĩ, hắn đã kiểm tra tình trạng của cơ thể mình và phát hiện ra thứ duy nhất hắn có thể sử dụng là nguyên lực Hắc Ám. Không suy nghĩ nhiều nữa, hắn lập tức dùng một tia nguyên lực Hắc Ám quấn lấy vật nhỏ, cuốn tới trước mặt mình.
“Thả ta ra, thả ta ra!” Vật nhỏ kinh hãi giãy dụa nhưng làm cách nào cũng không nhúc nhích được.
“Ngôn ngữ Hắc Ám!” Vương Đằng khẽ động trong lòng.
Hắn chợt nhớ tới khi bị Hắc Yểm Ma Quân đẩy vào vết nứt không gian, nó nói rằng nó sẽ đợi hắn ở ‘thế giới Hắc Ám’.
Vậy ra, nơi này là thế giới của loài Hắc Ám?
Đáy lòng Vương Đằng không tin lắm. Hắn lập tức mở đôi mắt ‘Linh thị’ để nhìn xung quanh. Lọt vào trong tầm mắt hắn đều là nguyên lực Hắc Ám, và mặc dù vật nhỏ trước mặt hắn không có dấu hiệu tu luyện, nhưng thân thể lại trải rộng nguyên lực Hắc Ám cực kỳ mỏng manh.
Đây hiển nhiên là đặc thù chỉ xuất hiện trong một thế giới mà nguyên lực Hắc Ám vô cùng nồng đậm.
Bởi vậy, dù bây giờ hắn ở một nơi không phải là Thế giới Hắc Ám thì vẫn có thể khẳng định rằng nó có mối quan hệ nào đó.
Nhiều ý nghĩ khác nhau xẹt qua trong đầu hắn, sau đó hắn mở miệng, dùng tiếng Hắc Ám nói: “Đừng hốt hoảng, hãy trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ không làm tổn thương ngươi.”
Lời này vật nhỏ đã hiểu, nó chần chừ một lúc, và bản năng sinh tồn khiến nó gật đầu không chút do dự.
Vương Đằng thấy nó phối hợp, hài lòng gật đầu, hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Rừng rậm!” Vật nhỏ nói mà không do dự.
“...” Vương Đằng nghẹn lời: “Rừng rậm nào?”
“Rừng rậm chính là rừng rậm!” Vật nhỏ nghi ngờ nhìn hắn rồi nói.
“Chết tiệt, chẳng lẽ là bị thiểu năng!” Vương Đằng bó tay.
Sau đó hắn lại hỏi một vài câu hỏi đơn giản hơn, cố gắng xác định xem đây có phải là thế giới Hắc Ám không, nhưng kết quả đã quá rõ ràng.
Thứ nhỏ bé trước mặt hắn căn bản là một tên nhà quê, phạm vi hoạt động của nó chỉ nằm trong một khu vực nhỏ của khu rừng này.
Trông cậy vào miệng của nó để tìm hiểu cái thế giới này, còn không bằng tìm con heo mẹ biết trèo cây.
Thế là hắn ném vật nhỏ sang một bên, không để ý đến nó nữa, nhắm mắt lại, yên lặng khôi phục vết thương.
Vật nhỏ cũng không dám rời đi, chỉ cuộn tròn rúc ở trong góc nhìn Vương Đằng với vẻ mặt vừa sợ hãi vừa tò mò.
...
Vương Đằng phát hiện trận chiến khiến hắn bị thương rất nặng, thân thể hắn gần như không còn nguyên vẹn. Ngoại trừ nguyên lực Hắc Ám, còn lại nguyên lực mấy hệ khác đều lâm vào tình trạng cạn kiệt, tinh thần lực cũng không còn nhiều, khiến cho đầu óc hắn choáng váng, vô cùng khó chịu.
Hắn không khỏi cười khổ, sau đó đưa một tia tinh thần lực vào thăm dò trong nhẫn không gian, tìm được hai lọ thuốc trị thương duy nhất còn sót lại, lấy ra đổ một mạch vào miệng.
Vật nhỏ ở một bên nhìn đến ngây dại, nhìn tay của Vương Đằng rồi lại nhìn nhìn tay mình.
Nó có một câu hỏi rất nghiêm túc ―― làm thế nào mới có thể biến ra đồ vật từ không khí?
Nó bắt chước động tác của Vương Đằng, đưa tay ra, sau đó nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay…
Tiếc là cái gì cũng không có!
Nó quá đói, đã một ngày không có đồ ăn, nhìn thấy Vương Đằng nuốt hai bình thuốc chữa thương tưởng ngon lắm, nhất là mùi thơm thoang thoảng của đan dược khiến nó chảy nước miếng.
Lần tu luyện này, Vương Đằng đã ngồi vài giờ.
Đêm đã qua đi, trải qua một đêm, vết thương của Vương Đằng đã khôi phục không ít, không còn đến mức hơi động đậy thì toàn thân đã đau nữa.
Đồng thời, tinh thần lực trong đầu hắn cũng đã khôi phục một ít, có thể sử dụng chút niệm lực tinh thần.
Đối với hắn, dù thế nào cũng phải có năng lực tự bảo vệ mình.
Mà muốn hoàn toàn khôi phục, ít nhất phải cần một khoảng thời gian nữa.
Nghĩ như vậy, bụng Vương Đằng đột nhiên kêu “ọc ọc”.
Hắn lấy ra một miếng thịt Tinh thú từ trong nhẫn không gian và một ít nguyên lực hệ Hỏa để nướng, một lát sau, mùi thơm thoang thoảng bay ra.
Vật nhỏ đang trong giấc mộng thì bỗng khịt khịt cái mũi, nước miếng bất giác chảy ra từ khóe miệng.
Sau đó vật nhỏ ấy đột nhiên nhảy lên mở to mắt nhìn miếng thịt nướng vàng óng trong tay Vương Đằng.
Ực ực!
Một tiếng nuốt nước miếng vô cùng rõ ràng truyền ra từ trong cổ họng của nó.
Thịt!
Đồ ăn thơm ngon!
Nó nhìn chằm chằm vào miếng thịt nướng trong tay Vương Đằng, ánh mắt lộ ra vẻ ham muốn. Đã một ngày một đêm nó chưa ăn gì đã đói đến mức ngực dính vào lưng rồi.
Nhưng xuất phát từ nỗi sợ đối với Vương Đằng nên nó chẳng dám tiến lên, chỉ đành nhìn từ xa.
Vương Đằng khẽ chau mày, hắn chẳng có thiện cảm nào đối với loài Hắc Ám nhưng vật bé nhỏ trước mặt không giống loài Hắc Ám mà hắn từng gặp, trông vô cùng gần gũi với loài người.
Thậm chí hắn còn không cảm nhận được khí tức hắc ám gian ác như loài Hắc Ám.
Hắn âm thầm thắc mắc, xé một miếng thịt ném cho vật nhỏ đó.
Dù nói thế nào thì lúc hắn hôn mê quả thực đã ở nhờ nhà đối phương, cho nó một chút đồ ăn coi như tiền nhà vậy.
Vật nhỏ nhìn thấy miếng thịt bị ném lại, cơ thể linh hoạt như một con chó dữ chụp mồi, đón lấy miếng thịt đó, sau đó cả cơ thể ngã ầm xuống đất.
Nó lại chẳng cảm thấy đau gì cả, chỉ lo bỏ miếng thịt đó vào miệng.
“Ngon…ngon lắm!”
Miếng thịt nướng vừa vào miệng, nó liền sửng sốt.
Cổ họng nó bất giác chuyển động, miếng thịt nướng đã trượt thẳng từ cổ họng xuống bụng.
Nó buồn bã không thôi, chưa nếm được đàng hoàng đã nuốt mất rồi.
Nó cảm thấy đây chính là thứ ngon nhất mà cả đời này nó được ăn, cho dù cuộc đời của nó chỉ ngắn ngủi sáu bảy năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận