Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 944: Tội ác này đáng bị trừng trị!

“Mọi người, môn tồ tà giáo có đáng giết không?”
Ánh mắt Vương Đằng lướt xung quanh, quát to hỏi.
“Giết!”
Chỉ trong nháy mặt, hơn một ngàn võ giã đồng thanh thét lên, tiếng hô vang ngất trời, sát ý sục sôi ấy gần như ngưng tụ thành thực thể mà quấn quýt trong không trung.
“Chân Lý giáo có đáng diệt không!” Vương Đằng lại quát to hỏi.
“Diệt!”
“Diệt!”
“Diệt!”
Tiếng hét phẫn nộ vang vọng không ngừng, vang ra cả vòm trời.
...
“Tốt lắm!”
“Lập tức xuất phát, tiêu diệt Chân Lý giáo, dẹp tan hang ổ chúng, vĩnh viễn trừ hậu họa!”
Tiếng nói vừa hạ xuống, Vương Đằng đã bay lên trời.
Hơn một ngàn võ giả theo sát hắn, họ bước lên chiến hạm phù văn, phi lên trời, bay về phía tây bắc.
...
Trên boong chiến hạm phù văn, Vương Đằng đứng khoanh tay, Tống Vạn Giang và mấy vị phó quân chủ đứng phía sau hắn.
“Quân chủ, chúng ta còn cách hang ổ của Chân Lý giáo một ngày rưỡi đường.”
Tống Vạn Giang đã hoàn toàn tiếp nhận thân phận, hắn đứng đó, kính cẩn nói.
“Ừ.” Vương Đằng gật đầu, cười nói: “Chắc không ai ngờ là Chân Lý giáo lại thành lập tổng bộ ở dị giới, lại còn là nơi lạnh lẽo khủng khiếp kia, thế mà chúng cũng chịu đựng được, bảo sao chúng ta tìm kiếm mấy năm liền vẫn không tìm thấy.”
“Môn đồ tà giáo là một lũ điên bị tẩy não, việc chúng làm không có gì kỳ quái cả.” Chúc Thừa Vọng cũng có chút kính cẩn nói.
“Hang ổ của Chân Lý giáo nằm trên dãy núi tuyết Mosachira quanh năm tuyết phủ, lạnh lẽo khủng khiếp, một khi võ giả của chúng ta tiến vào đó, cho dù có đồ chống rét cũng sẽ bị một số ảnh hưởng.” Một phó quân chủ khác tên là Khang Văn Bác đứng bên chỉ vào bản đồ, vẻ mặt nghiêm nghị nói.
“Không thành vấn đề, đến lúc đó ta sẽ bố trí trận pháp nâng nhiệt độ ở xung quanh sào huyệt Chân Lý giáo lên, như thế không cần phải lo lắng nữa.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Mấy vị phó quân chủ phía sau hắn nghe vậy thì kinh ngạc không thôi.
Theo như tình báo có được, sào huyệt Chân Lý giáo chiếm cứ một khu vực rất lớn, có khi phải hơn cả chục ngàn mét.
Muốn thay đổi nhiệt độ trong phạm vi chục ngàn mét vốn đã không dễ, không một trận pháp thông thường nào có thể làm được, đằng này lại còn là nơi đóng băng quanh năm thì càng khó khăn gấp nhiều lần.
Ấy vậy mà dường như Vương Đằng đã lường trước, giọng hắn bình thản như đang nói một việc nhỏ không đáng kể vậy.
“Thì ra quân chủ đã có tính toán trước, thuộc hạ khiến ngươi chê cười rồi.” Khang Văn Bác nói.
“Có vấn đề gì cứ mạnh dạn đề xuất, ta cũng đâu phải toàn năng.” Vương Đằng không để ý đáp.
Mọi người chỉ có thể nghe theo, nhưng sau đó không dám phát biểu lung tung nữa.
“Lát nữa ta sẽ phải vắng mặt một lúc, các ngươi tiếp tục tiến thẳng về dãy núi Mosachira.” Vương Đằng nói.
“Chuyện này…” Mấy người giật mình.
“Các ngươi không phải lo, ta sẽ bắt kịp trước khi các ngươi đến đó.”
Vừa dứt lời, hắn đã nhảy khỏi chiến hạm.
Chiến cơ Phượng Vương xuất hiện, Vương Đằng lập tức chui vào bên trong, sau đó bay đến ngọn núi nơi từng lấy được lửa Thanh Ngọc Lưu Ly lúc trước.
Hai con linh sủng của hắn còn ở bên kia.
Tiện đường lần này đi qua đó, khoảng cách không xa lắm, hắn định đón chúng nó về luôn.
Chiến cơ Phượng Vương bay vút trên bầu trời, giống như một tia chớp đen, nhoáng cái đã bay xa.
...
Sâu bên trong núi rừng xanh tốt.
Một loạt tiếng gầm rú,đột ngột vang lên, sóng nguyên lực khủng bố thổi bùng tứ phía, phá hủy tất cả cây cối xung quanh.
Ngay sau đó, một loạt tiếng quạ quạ lại vang lên.
“Chạy mau, chạy mau!”
Chỉ thấy một con Thiết Giáp Viêm Hạt khổng lồ có tốc độ siêu nhanh đang cắm đầu chạy về phía trước, đạp gãy vô số cây cối.
Trên bầu trời, một con quạ đen có màu lông sọc đỏ đen sải rộng cánh, cũng đang bay vút về phía trước, như thể phía sau nó có tồn tại nào đó vô cùng khủng khiếp.
“Con quạ mắc dịch, còn bọ cạp mắc dịch, các ngươi dám xâm phạm vào lãnh thổ của ta, đáng chết!”
Tiếng gầm giận dữ vang lên phía sau một quạ một bọ cạp, mặt đất rung chấn ầm ầm, chỉ thấy một bóng dáng khổng lồ gạt cây cối ra, đuổi theo như điên.
Đó là một con cự viên có bộ lông đen thùi, cơ thể nó to như một quả núi nhỏ, đang nghiền nát phía tước.
Khí thế đó phải ngang cỡ cấp Lãnh Chúa trung vị, tương đương với cường giả nhân loại cấp Chiến Tướng trung vị, bảo sao Thiết Giáp Viêm Hạt và Tiểu Bạch đều bị đuổi theo chạy rẽ đất.
“Không phải chỉ lấy hai cây linh thảo của ngươi thôi sao, có cần đuổi đến thế không, lớn rồi mà kẹt sỉ vãi, ta phỉ nhổ vào.” Thiết Giáp Viêm Hạt vừa chạy vừa ngoái đầu chửi.
Con này cũng ngáo cơ, sợ mình chết chưa đủ nhanh nên phải chọc đối phương thêm.
“Quạ!” Tiểu Bạch kêu to trên bầu trời, không thèm để ý hành vi ngu xuẩn của Thiết Giáp Viêm Hạt, tức tốc bay xa.
“Đẹt mẹ, con quạ vong ân bội nghĩa, bỏ ta chạy một mình.” Thiết Giáp Viêm Hạt rú lên ầm ĩ, ba chân bốn cẳng chạy như điên, vội vàng đuổi kịp.
“Không đứa nào được chạy thoát!” Con cự viên đen thùi gầm lên, ngoác mồm phun ra hai quả cầu lửa lớn, ném về phía Thiết Giáp Viêm Hạt và Tiểu Bạch.
Cự Viên đen khủng bố dị thường, hai quả cầu lửa khổng lồ chẳng khác gì những đạn pháo phóng về phía Thiết Giáp Viêm Hạt và Tiểu Bạch.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên trên bầu trời, nhiệt độ cao như thiêu đốt của quả cầu lửa đốt cháy hết thảy cây cối xung quanh, lửa lớn lan ra ngay lập tức.
“Má ơi, chạy mau!” Thiết Giáp Viêm Hạt kinh hãi, nó hét lên rồi bỏ chạy thục mạng.
Tuy nhiên, tốc độ của quả cầu lửa cực nhanh, tức khắc đã ở ngay trước mắt.
Quả cầu lửa đánh xuống phía sau Thiết Giáp Viêm Hạt chưa đầy ba mét, ầm ầm nổ tung, toàn bộ cơ thể của Thiết Giáp Viêm Hạt bị nổ tung bay lên trời.
Một quả cầu lửa khác đuổi thẳng đến Tiểu Bạch ở trên bầu trời, bay vụt qua, tạo ra những làn sóng nhiệt.
Éc!
Tiểu Bạch giận dữ phát ra một tiếng kêu to, nó quay đầu lại, phun ra một ngọn lửa xanh đen, đánh vào quả cầu lửa.
Đùng đoàng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận