Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 360: Chú chim sẻ bé nhỏ đáng yêu và quyến rũ...

“Địa vị của võ giả thật đặc biệt, đến cả đội trưởng cũng phải khách sáo với họ.”
Hồ Binh lái xe, khóe mắt liếc nhìn Hạ Lộ, tự nói:
“Nhưng ta nghe nói đây là lần đầu tiên họ nhận nhiệm vụ, có thể chưa có nhiều kinh nghiệm, trước đây có nhiều trường hợp thất bại khi làm nhiệm vụ rồi.”
“Võ giả Bạch Đầu Ưng quốc lần này không dễ đối phó, chúng ta tìm lâu như vậy mà còn không tìm được, thực lực của chúng lại rất mạnh, những võ giả học đường bảo vệ chủ tịch tập đoàn Long Hải lần trước đều không thể làm gì được chúng, nghe nói còn có người chết, không biết đám sinh viên của Hoàng Hải này có nên trò trống gì không?”
Hạ Lộ gần như không đáp lại hắn, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc xe của Vương Đằng đi phía trước, không buồn chớp mắt.
Trong mắt Hồ Binh không khỏi lóe lên nỗi tức giận.
...
Trên xe, Vương Đằng nói: “Các ngươi nghe được những lời đội trưởng Dương nói lúc nãy rồi đó, tổng cộng có ba nơi, chúng ta sẽ lần lượt điều tra.”
“Đội trưởng, võ giả Bạch Đầu Ưng quốc này ranh ma như thế, khẳng định là ẩn nấp ở nơi rất bí mật, cho dù biết được khu vực chúng ẩn nấp thì cũng không thể lục tung từng tòa nhà, từng căn hộ được.” Lý Văn Đống nói.
“Yên tâm, ta có biện pháp, các ngươi chỉ cần điều chỉnh tốt trạng thái để đối phó với trận chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào là được.” Vương Đằng nói.
Mấy người tỏ ra kinh ngạc, không biết Vương Đằng có biện pháp gì?
Ngay cả Lưu Phong ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi một bên cũng kinh ngạc mà liếc nhìn Vương Đằng một cái.
...
Trong lúc tiểu đội của Vương Đằng đang hành động thì các tiểu đội khác cũng đang hăng hái thực hiện nhiệm vụ của mình, bất kể là vì học phần hay vì ganh đua thứ hạng, thì tất cả mọi người đều dốc sức hoàn thành nhiệm vụ.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Ngay sau hai ngày, một vài đội ngũ đã hoàn thành một số nhiệm vụ đơn giản, kiếm học phần về tay.
Các giáo viên vẫn thường liên hệ để nắm được tình hình của nhau.
Lúc này, nhóm Vương Đằng đang ăn tối.
Nom vẻ mặt bình tĩnh của Vương Đằng, Lưu Phong buồn bực, không khỏi nói: “Cho đến nay đã có sáu đội thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ và kiếm được học phần, trong đó đội ngũ do Trần Dương lớp ta dẫn dắt kiếm được nhiều nhất, tổng cộng 30 học phần.”
“Tuy không nhiều bằng 200 học phần cho nhiệm vụ của các ngươi, nhưng chí ít người ta cũng đã kiếm được thật, trong khi các ngươi vẫn luẩn quẩn ở đây, các ngươi thực sự không cân nhắc đến việc từ bỏ nhiệm vụ này à?”
Trong hai ngày qua, nhóm Vương Đằng đã loại trừ hai địa điểm mà vẫn không tìm được nơi ẩn náu của đám võ giả nước ngoài kia, lúc này mấy người Hách Chính Hưng cũng đã bắt đầu lo lắng, nghe Lưu Phong nói xong thì không khỏi nhìn về phía Vương Đằng.
“Đội trưởng…”
“Vội cái gì, chẳng phải là đang tìm ở địa điểm thứ 3 còn gì, nếu bên này cũng không tìm được thì chỉ có thể chứng tỏ manh mối mà Sở Cảnh sát cung cấp là sai.” Vương Đằng nói.
Hồ Binh và Hạ Lộ của Sở Cảnh sát cũng đi cùng với họ, Hạ Lộ không khỏi cau mày nói: “Không chừng là do các ngươi bỏ sót ở đâu.”
“Ta thấy các ngươi chỉ đi loanh quanh cả ngày trời, cơ bản không nghiêm túc tìm kiếm, bảo sao không tìm thấy.” Hồ Binh khinh khỉnh nói.
“Ta làm việc thế nào không đến lượt ngươi xía vào.” Vương Đằng giương mắt nhìn Hồ Binh.
“Ngươi làm việc chả ra sao còn không cho người ta ý kiến à?” Hồ Binh nhìn thấy ánh mắt của Vương Đằng thì không khỏi rùng mình, nhưng nghĩ có Hạ Lộ bên cạnh nên không tỏ ra yếu thế mà trừng lại.
Hạ Lộ chắn giữa hai người, nói: “Đây là nhiệm vụ, không phải trò chơi để ngươi giải trí, yêu cầu ngươi nghiêm túc.”
“Vô vị.” Vương Đằng không nói gì lắc đầu.
Lưu Phong chỉ đứng một bên quan sát từ đầu chí cuối mà không tham gia một câu nào, hắn có chút nghi ngờ sự tự tin của Vương Đằng, nhưng cũng không phải là không có ý đồ muốn cho Vương Đằng chịu một chút đả kích.
Thiên tài cần, chung quy vẫn cần một chút thất bại mới có thể thực sự trưởng thành.
Hạ Lộ và Hồ Binh không nói thêm gì nữa, chờ xem qua đêm nay, Vương Đằng sẽ kết thúc như thế nào.
Màn đêm dần buông xuống, Vương Đằng chợt xe có tiếng gầm rú đặc biệt của xe thể thao ở xa xa, hơn thế không chỉ có một hai chiếc.
Là dân Đông Lào chính gốc, lại là một nhà giàu chính hiệu, hắn không xa lạ gì với chỗ này.
Cách đây không xa có một xa lộ, vì buổi tối không nhiều xe cộ qua lại nên đã trở thành một tụ điểm ăn chơi của đám thanh niên nhà giàu ăn no rửng mỡ.
Hạng mục giải trí – đua xe!
Kiếp trước, hắn cũng là một thành phần trong số đó.
Ngay lập tức, trong đầu Vương Đằng nảy lên một ý, quay đầu nói với Hạ Lộ: “Điều tra xem có phải con gái của chủ tịch tập đoàn Long Hải hay đến đây đua xe không.”
“Này, ngươi nói giọng gì vậy, chúng ta không phải cấp dưới của ngươi.” Hồ Binh khó chịu nói.
“Mau điều tra!” Vương Đằng nhìn hắn không cảm xúc, rồi lạnh lùng quát Hạ Lộ.
Hạ Lộ cũng nghĩ đến điều gì đó, mặc kệ giọng điệu của Vương Đằng, lập tức gọi điện về Sở Cảnh sát, chưa đầy ba phút sau, bên kia đã trả lời.
Nàng ngưng trọng gật đầu nói: “Đúng thế, thường xuyên đến, hôm nay cũng đến!”
“Các vị, đến thời điểm hoạt động gân cốt rồi.” Vương Đằng đứng lên, cười nói với mấy người Hách Chính Hưng.
Trong lòng ai nấy đều chấn động.
Đợi lâu vậy, cuối cùng cũng đến lúc ra tay rồi sao?
Chuyện đến trước mắt, có mấy người phấn chấn, nhưng vẫn lo lắng phần nhiều hơn.
“Tìm được thật rồi à?” Lưu Phong kinh ngạc nhìn Vương Đằng: “Nhưng đấy mới chỉ là khả năng, chưa chắc bọn chúng sẽ xuất hiện.”
“Không, chúng đã đến đây rồi.” Vương Đằng nói.
“Sao ngươi biết?” Mọi người hoài nghi nhìn về phía Vương Đằng.
Vương Đằng không đáp, chỉ nói: “Đi thôi, con đường kia vắng người vào buổi tối, vừa hay có thể truy bắt được võ giả nước ngoài ở đó.”
...
Nơi này là một nhà kho bị bỏ hoang.
Hơn mười hai giờ đêm, hơn trăm người tụ tập bên ngoài nhà kho, ánh đèn sáng trưng, nhạc nhẽo ầm ỹ, không khí ngất trời, đủ các loại tiếng hú hét xông thẳng lên trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận