Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 784: Lãnh tụ võ đạo (2)

Quân sĩ trước mặt nhìn Đàm Đài Tuyền, nàng gật đầu.
Cửa khoang chứa hàng phía sau máy bay chiến đấu từ từ mở ra, cuồng phong ùa vào, may mà bên trong không có vật phẩm gì, bằng không sẽ trực tiếp bị cuồng phong cuốn đi.
Con Băng Vũ thứu chưa chết bị một cỗ sức mạnh vô hình điều khiển, từ đằng xa bay vào trong khoang chứa hàng.
Cửa khoang đóng lại.
Vương Đằng đi vào khoang chứa hàng, nhìn Băng Vũ thứu bị niệm lực tinh thần trói buộc, trong mắt không còn sự lạnh lùng, chỉ còn sợ hãi, vuốt cằm tự hỏi.
“Ngươi bắt con Băng Vũ thứu này làm gì?” Đàm Đài Tuyền hỏi.
“Đẳng cấp nguyên lực hệ Băng của ta hơi thấp, nguyên hạch hệ Băng của Băng Vũ thứu có tác dụng với ta.” Vương Đằng tùy ý nói.
“Bây giờ nguyên lực hệ Băng của ngươi là cấp Chiến Binh mấy rồi?” Đàm Đài Tuyền không khỏi tò mò hỏi.
Nguyên lực ngũ hành của Vương Đằng quá chói mắt nên nàng đã sớm quên mất Vương Đằng thức tỉnh nguyên lực hệ Băng đầu tiên.
“Cấp Chiến Binh thất tinh.” Vương Đằng nói.
“...” Đàm Đài Tuyền.
Tên này đang nói tiếng người à?
Cấp Chiến Binh thất tinh, người khác không biết phải tốn bao nhiêu thời gian mới đạt được, Vương Đằng còn ngại nó quá thấp.
“Sao vậy?” Vương Đằng thấy sắc mặt nàng lạ lùng, không khỏi lên tiếng hỏi.
“Không có gì.” Đàm Đài Tuyền hằng giọng nói: “Nếu ngươi muốn nguyên hạch hệ Băng thì có thể đến Bắc Cương. Núi tuyết bên đó có rát nhiều tinh thú hệ Băng, chắc con Băng Vũ thứu này cũng tới từ Bắc Cương, chỉ là không biết tại sao lại bay đến đây?”
“Bắc Cương!” Vương Đằng như có điều suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Nghe nói bên kia xuất hiện vết nứt không gian, tình huống bây giờ sao rồi?”
“Không được ổn lắm.” Đàm Đài Tuyền lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.
Vương Đằng thấy nàng không nhiều lời thì cũng không hỏi lại, ánh sáng lóe lên trong mắt, niệm lực tinh thần xâm nhập vào cơ thể Băng Vũ thứu, một viên nguyên hạch màu băng lam tách ra khỏi cơ thể.
Băng Vũ thứu lập tức tử vong.
Vương Đằng cầm viên nguyên hạch hệ Băng cấp lục tinh, ánh mắt quét qua.
‘Nguyên lực hệ Băng x120’
‘Nguyên lực hệ Băng cao cấp x45’
‘Nguyên lực hệ Băng x105’
...
Vương Đằng đã có thiên phú hệ Băng cao cấp từ lâu, lúc này cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, khiến thiên phú hệ Băng cao cấp tăng lên một chút.
Nhưng nguyên lực hệ Băng lại tăng lên hẳn một đoạn.
Nguyên lực hệ Băng: 708/4000 (7 tinh)
Vương Đằng nhìn sự thay đổi của nguyên lực hệ Băng, khẽ gật đầu. Tuy không nhiều lắm nhưng tốt xấu gì cũng đã tăng lên.
Bắc Cương!
Ánh mắt hắn hướng về phía Tây Bắc, xem ra phải đi một chuyến đến đó rồi.
...
Sau đó trên đường đi không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa. Hai người nhanh chóng bay tới một sân bay quân dụng ở ngoại thành Hạ Đô.
“Trung tướng Đàm Đài, thiếu tướng Vương! Lâu rồi không gặp.”
Nghênh đốn hai người là một người đàn ông trung niên mặc quân phục, trên vai có hai ngôi sao đỏ.
“Trung tướng Đường!” Đàm Đài Tuyền gật đầu với đối phương, sau đó nói với Vương Đằng: “Đây là trung tướng Đường Tề Lược thuộc quân bộ Hạ Đô.”
“Chào trung tướng Đường.” Vương Đằng nói.
“Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao!” Đường Tề Lược quan sát Vương Đằng, cảm khái nói.
“Trung tướng Đường quá khen.” Vương Đằng khiêm tốn nói.
“Đi thôi, ba vị nguyên soái đang đợi các ngươi đấy.” Đường Tề Lược không nhiều lời, dẫn hai người trèo lên một chiếc xe bán tải quân dụng, chạy về phía quân khu.
Trên xe có một sĩ quan cầm lái, Đường Tề Lược quan tâm đến cảm nhận của Vương Đằng, biết lần đầu hắn tới đây nên dọc đường đi bèn giới thiệu sơ qua với hắn về tình hình của quân bộ Hạ Đô.
Vương Đằng vừa nghe hắn giới thiệu vừa quan sát xung quanh. Diện tích căn cứ của quân bộ Hạ Đô rất rộng, các loại kiến trúc và vũ khí nóng hạng nặng thấy được ở khắp nơi, một lượng lớn quân sĩ tuần tra ở bốn phía, có thể nói là canh phòng nghiêm ngặt.
Vương Đằng đi qua quân khu mấy lần rồi như quy mô như quân khu Hạ Đô vẫn là lần đầu nhìn thấy. Không hổ là quân bộ lớn nhất của Hạ quốc.
Xe bán tải đi qua tầng tầng trạm gác, cuối cùng đi tới trung tâm quân khu, dừng trước một tòa lầu cao.
“Hai vị vào đi, ta tiễn tới đây thôi.” Đường Tề Lược mỉm cười, xoay người rời đi.
Hai người nhìn theo trung tướng Đường đi xa.
“Đi thôi.” Đàm Đài Tuyền không xa lạ gì với nơi này, dẫn Vương Đằng vào trong.
Trong tòa nhà có sĩ quan nhận nhiệm vụ dẫn đường. Họ đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất.
Vương Đằng cảm thán không thôi. Đến nơi này một lần thật không dễ dàng, nếu trước đó không có Đường Tề Lược dẫn đường thì chắc còn phiền phức gấp mấy lần.
Bọn họ hiểu nếu là những người khác tới đây, không trải qua quy trình kiểm tra căn bản đừng mơ đi tới tòa nhà quân bộ trung tâm này.
“Ba vị nguyên soái đang ở bên trong. Mời hai vị.” Giọng nói của sĩ quan nọ kéo dòng suy nghĩ của Vương Đằng trở về.
Trước mặt xuất hiện một cánh cửa lớn, mà sĩ quan dẫn đường đã rời đi, không hề dừng lại.
Đàm Đài Tuyền đang định gõ cửa thì bên trong cánh cửa truyền đến một giọng nói già nua bình thản: “Vào đi.”
Đàm Đài Tuyền cũng không bất ngờ. Với cảnh giới của ba người kia, e rằng bọn họ đi tới dưới lầu cũng đã nhận ra rồi. Cho nên nàng bèn đẩy thẳng cửa đi vào.
Vương Đằng nhìn vào bên trong, ba ông lão hình dung khác nhau xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Tam đại nguyên soái.
Ba người có khí chất khác biệt nhưng trên người đều ẩn giấu môt khí tức cực kỳ mạnh mẽ. Vương Đằng lấy mắt Linh Thị đi soi, suýt thì bị chói mù mắt.
Trên người ba ông lão toát ra quang mang chói lòa. Tuy không bằng con Phong Bạo cự viên của Đông Hải nhưng chắc đều đã ở Chiến Tướng đỉnh cấp.
Khi Vương Đằng đánh giá ba người, đối phương cũng đang quan sát hắn.
Tuy họ không xa lạ gì với Vương Đằng nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy hắn ngoài đời thật. Lúc này trong mắt bọn họ lóe ra tinh quang, phát hiện không thể xem thấu nội tình của Vương Đằng, trong lòng kinh ngạc không thôi.
“Vào đi!” Ba người trao đổi một ánh mắt khó hiểu, một ông lão vóc dáng gầy gò cất lời.
Đàm Đài Tuyền và Vương Đằng đi vào trong đại sảnh.
“Vương Đằng!”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên cạnh. Vương Đằng giật bắn mình, nhìn ra xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận