Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1082: Gặp chuyện đừng sợ, nghiêm mặt lên trước!

Cho nên mọi người vì vậy mà phấn chấn, vì vậy mà hò hét!
Lãnh tụ Võ đạo nhìn Vương Đằng từ xa, ánh mắt lộ ra một tia vui mừng, giống như đang cảm khái có người kế tục.
Vương Đằng quay lưng về phía các võ giả nhân loại, không ai nhìn thấy khuôn mặt của hắn, cũng không có ai biết hiện giờ hắn có biểu cảm như thế nào.
Chỉ nhìn thấy hắn giơ chiến kiếm trong tay lên, lại bổ ra một kiếm về phía bờ biển chạy dài.
Ầm ầm ầm!
Ánh kiếm đáng sợ nổi lên, tung hoành hư không, từng tầng sóng biển lên ngất trời, còn kinh khủng hơn cả sóng biển mới vừa rồi cự kình đã thi triển.
Toàn bộ nước biển ở bờ biển lật chuyển một vòng, mãnh liệt như thác lũ, vô số nước biển quay trở lại trong biển, rất nhiều hải thú quay cuồng giãy giụa trong sóng to kia, phát ra tiếng gầm rú hoảng sợ.
Mọi người hoảng sợ với một màn này.
Tất cả hải thú đổ bộ lên đất liền đều dừng công kích, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trong biển, trong lòng không khỏi dâng lên hoảng sợ.
Chém!
Đột nhiên, một tiếng quát nhẹ vang vọng bốn phương tám hướng.
Âm thanh này không lớn, nhưng khi vang lên lại truyền vào trong tai mỗi một người, mỗi một hải thú.
Rầm!
Áo nghĩa Kiếm – Thiên Trọng Lãng!
Ánh kiếm khủng bố kia tung hoành ra, tất cả nước biển cuộn ngược, hình thành một bức từng bằng nước kéo dài mấy ngàn mét, đẩy mạnh vào trong biển.
Sóng biển tàn sát bừa bãi trong vô số ánh kiếm, rất nhiều hải thú bị cắn giết, biến thành từng cục thịt nát, máu tươi nhuộm đỏ nước biển.
Vì thế bước từng bằng nước này lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được biến thành sắc đỏ.
Sóng đỏ bốc lên, cao đến trăm trượng!
Giống như cơn giận của Hải thần!!!
Dưới một đòn này hải thú ngã xuống vô số, theo nước biển không biết bị cuốn đi đâu, nhưng cuối cùng sẽ chìm xuống dưới đáy biển, biến thành chất dinh dưỡng cho tinh cầu này.
Đây mới là cá voi bỏ mạng chân chính!
Sống ở trong biển, chôn cất vào trong biển.
Dần dần, sóng biển biến mất, nước biển cao mấy trăm trượng lắng xuống, trong vòng mấy ngàn mét không nhìn thấy một bóng dáng của hải thú nào.
Yên lặng!
Vắng ngắt!
Toàn bộ thành Kinh Môn, mỗi một khu vực đều rơi vào trong yên lặng giống như chết.
Tất cả hải thú lập tức giống như thức tỉnh lại từ trong mộng, giật nảy mình, lại đồng loạt lao vào trong biển, trong đường sông gần đó.
Chúng nó khiếp sợ!
Chúng nó sợ hãi!
Chúng nó tuyệt vọng!
Nhân loại kia thật đáng sợ, giống như thần ma, chỉ một đòn mà thôi đã chém giết cự kình cấp Lãnh Chúa, lại còn giết toàn bộ thú triều hải thú.
Nhân vật kinh khủng như thế, chúng nó chống lại như thế nào?
“Thắng!”
“Chúng ta thắng!”

Theo hải thú rút lui, mọi người hoan hô ầm lên, âm thanh vang vọng bầu trời, chấn động mặt biển, gần như không thể sử dụng từ ngữ nào để hình dung vui sướng của bọn họ.
“Các vị, đánh chết hải thú!”
Lúc này, giọng nói lạnh như băng của Vương Đằng vang vọng lên.
“Rõ!”
“Giết!”
“Giết!”
Tất cả võ giả nhân loại đồng thanh đáp, tiếng kêu rung trời, mang theo sát ý lạnh thấu xương nhằm về phía hải thú đang chạy tứ tung.
Các võ giả cấp Chiến Tướng như lãnh tụ Võ đạo, Đàm Đài Tuyền đều không nhàn rỗi, mấy hải thú cấp Lãnh Chúa còn lại đều lập tức bị bọn họ chém giết.
Hai cường giả cấp Hành Tinh là Kim Nguyên và Haddock đã theo sát Vương Đằng từ đầu, nhưng mà tình hình này không đến lượt bọn họ ra tay, chỉ cần một mình Vương Đằng đã thoải mái giải quyết xong.
Nhưng mà hai người tận mắt chứng kiến Vương Đằng mới vừa ra tay, đều kinh ngạc không thôi.
Thực lực của Vương Đằng còn mạnh hơn tưởng tượng của bọn họ!
Hơn nữa cho dù bọn họ đã sớm có suy đoán về thân phận của Vương Đằng, nhưng lúc này khi chân chính có thể chắc chắn rằng hắn là võ giả bản địa của Địa Tinh, khiếp sợ trong lòng bọn họ không hề giảm bớt chút nào, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Một võ giả của tinh cầu lạc hậu, lại dựa vào chình mình tu luyện đạt đến trình độ kinh khủng như thế, tên này là yêu nghiệt!
Trong lòng hai người chấn động, càng thêm kiêng kỵ Vương Đằng.

Hải thú còn lại đã không thể tạo thành uy hiếp gì, rất nhanh đã được giải quyết sạch sẽ.
Nhưng thành Kinh Môn đã thành một đống hoang tàn.
Người sống sót nỉ non trong đống hoang tàn, cả người là máu, có người dùng hai tay đào đá vụn, tìm kiếm người thân, người yêu và bạn bè của mình…
Cảnh hoang tàn khắp nơi!
Tràn ngập bi thương!!!
Vương Đằng đứng trong không trung, nhìn cảnh tượng bên dưới, không khỏi nghĩ đến cảnh ngộ của Đông Hải trước đó, trong lòng trầm trọng.
“Xin lỗi, ta về trễ!”
Một tiếng thở dài truyền ra từ trong miệng hắn.
Mọi người đang quỳ rạp dưới đất ngẩng đầu lên, nâng khuôn mặt dính đầy nước mắt lên, nhìn bóng dáng trên bầu trời kia.
Giờ phút này, bóng dáng kia to lớn như thế ở trong mắt mọi người, giống như thần minh!
“Các vị, người chết đã chết rồi, người sống vẫn phải tiếp tục sống, xin nén bi thương!” Vương Đằng lại thở dài trong lòng, mở miệng nói.
Mọi người im lặng, lại lần lượt đứng lên.
Võ thần!
Võ thần!

Lời nói thưa thớt lại vang lên, cuối cùng hội tụ lại thành một.
Một khắc này, địa vị của Vương Đằng ở trong lòng mọi người thậm chí còn vượt qua cả lãnh tụ Võ đạo.
Trong mắt bọn họ, Vương Đằng giống như trở thành trụ cột tinh thần mới.
Xa xa, có vô số nhân loại cũng ào ào đứng lên, nhìn Vương Đằng, hô to tên võ thần.
Trên mặt lãnh tụ Võ đạo mang theo ý cười nhàn nhạt, không cảm thấy tức giận vì mình bị thay thế, ngược lại phía sau tươi cười kia có một tia thoải mái vì gánh nặng được dỡ xuống.
Trong mắt Đàm Đài Tuyền lóe ra sáng rọi trong suốt, có thể nhìn thấy Vương Đằng trưởng thành đến mức độ này, không có ai vui vẻ hơn nàng.
Dù sao có thể nói nàng là người đã nhìn Vương Đằng từ dáng vẻ ban đầu trưởng thành đến đội trời đạp đất như bây giờ!
Giờ khắc này, ở trong lòng tất cả mọi người, hình tượng của Vương Đằng lên cao vô hạn, là anh hùng của bọn họ, là tồn tại vô địch giống như một đời võ thần.
Nhưng mà Vương Đằng hiện đang là tâm điểm chú ý của mọi người lại hơi ngơ ngác, trong lòng còn khẽ run sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận