Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 629: Mạnh được đúng ba giây! (2)

Cho nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn loài Huyết tộc Hắc Ám bay càng ngày càng cao càng xa, sắc mặt cực kỳ khó coi, trong lòng tràn đầy không cam lòng.
“Ha ha ha! Ta đã nói rồi, ngươi không bắt được ta đâu!” Loài Huyết tộc Hắc Ám ngông cuồng cười lớn, vô cùng đắc ý!
Phụt!
Tuy nhiên vào lúc này, cơ thể nó run lên, tiếng cười cũng im bặt.
“Ơ, cơ thể mất đầu kia là ai?”
Nó có cảm giác ánh mắt mình như quay cuồng, sau đó nhìn thấy một thân thể không đầu.
“Xin lỗi! Hắn không bắt được ngươi nhưng ta thì bắt được!”
“Ngoài ra, ta là người rất nhỏ nhen, nếu có cơ hội báo thù thì sẽ không để sang ngày hôm sau!”
Ngay trước khi ý thức của nó chìm vào bóng tối thì bên tai truyền đến câu nói với giọng điệu bình thản.
Nụ cười ngông cuồng trên khuôn mặt cường giả Huyết tộc còn chưa kịp thu lại, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc: “Là hắn… làm sao có thể!”
Sau đó lập tức hoàn toàn chìm vào bóng tối!
Mọi người lại lần nữa sững sờ nhìn Vương Đằng trên không trung, rồi lại nhìn vị trí hắn vừa đứng lúc nãy, ở nơi đó một tàn ảnh được Vương Đằng lưu lại đang dần dần tiêu tán.
“Tốc, tốc độ nhanh quá!”
Vẻ mặt của tên cường giả loài người đầy hoang mang và chấn động.
Vừa nãy Vương Đằng không chỉ giết ngược lại kẻ muốn giết chết hắn là cường giả loài Hắc Ám Ma tộc đầu dê mà hắn còn giúp hắn giết cả cường giả Huyết tộc!
Giết cả đôi!
Người này quá đáng sợ!
Hơn nữa tên Vương Đằng này đúng là không chấp nhận một thiếu sót nhỏ. Loài Huyết tộc Hắc Ám cũng coi như là đồng loã vậy nên hắn lập tức diệt sạch toàn bộ, không để lại hậu hoạn.
Cho dù có xuất hiện nguy hiểm khi đến gần vòng xoáy không gian thì hắn cũng kiên quyết xuất thủ.
Hỏi xem có mấy người có thể sát phạt quả quyết như vậy?
Võ giả loài người cấp Chiến Binh cửu tinh cũng cảm thấy mình đã bị thuyết phục, hắn không bằng Vương Đằng.
“Rời đi mau, nơi đó rất nguy hiểm!” Nhưng mà vừa nghĩ đến nguy hiểm không lường trước được trong vòng xoáy không gian, võ giả loài người lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Vừa dứt lời, một tiếng cười khẽ vang lên.
“Thật không ngờ ta vừa mới hạ xuống thì đã gặp được một màn xuất sắc như vậy!”
“Loài người lại xuất hiện một thiên tài hiếm có!”
Nghe được âm thanh này, sắc mặt võ giả loài người kịch biến, hét lớn: “Chạy mau!”
Thật ra thì không cần hắn phải nhắc, hồi chuông báo động trong lòng Vương Đằng đã kêu lớn, hắn không nghĩ nhiều mà tránh ra thật xa.
Nhưng một khắc sau đột nhiên cơ thể của hắn dừng lại.
Cả người như bị một lực lượng vô hình cố định lại một chỗ, không thể động đậy, ánh mắt Vương Đằng hoảng sợ.
Đây chắc chắn là cường giả cấp Chiến Tướng xuất thủ!
Con mẹ nó! Không nên như vậy chứ?
Chẳng phải hắn chỉ mới giết hai tên loài Hắc Ám cấp Chiến Binh cửu tinh thôi sao, có cần phải phái một tên khủng bố như vậy ra tay không?
Thật vất vả mới tạo được khí thế vô địch, trong lòng còn chưa kịp phổng mũi thì đã bị đè bẹp rồi.
Thực đúng là mạnh được ba giây mà! Khốn nạn!
Vương Đằng khóc không ra nước mắt, cảm thấy phương pháp của mình xui xẻo quá mà. Sớm biết như thế này thì hắn đã không trả thù, để sang ngày hôm sau trả thù cũng không có vấn đề gì.
Bỗng nhiên hắn cảm giác mặt mình có một bàn tay lướt qua, tiếp đó một cơ thể mềm mại từ sau lưng ôm lấy hắn, hơi thở người đó như hoa lan thoáng nhẹ bên tai…
Cảm nhận được xúc cảm từ sau lưng truyền tới, hô hấp như có như không ở bên tai, cơ thể Vương Đằng lập tức cứng ngắc, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống.
Hắn thấy một bàn tay như ngọc bích vươn ra từ phía sau, khẽ vuốt ve khuôn mặt hắn.
Nhưng vào giờ phút này trong lòng Vương Đằng không có bất kỳ cảm giác kiều diễm nào, ngược lại chỉ thấy da đầu tê dại, trong lòng khổ không thể tả, nước mắt cũng sắp trào ra đến nơi.
Má ơi! Đáng sợ quá!
Mặc dù vẫn chưa thấy người, thậm chí còn không cảm nhận được chút hơi thở nào ở sau lưng nhưng đây chắc chắn là một tên vô cùng lớn mạnh của loài Hắc Ám.
Trong lúc đó ở bên dưới, võ giả loài người khi nhìn thấy hình dáng sau lưng Vương Đằng thì trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng, hét lên thất thanh: “Hắc Yểm Ma Quân!”
Thân là cường giả cấp Chiến Binh cửu tinh, sắp lên cấp Chiến Tướng nên hắn biết không ít bí mật.
Trong đó có tư liệu liên quan đến ‘Hắc Yểm Ma Quân’ này.
Trong những vị của loài Hắc Ám từng hạ giới thì sự tồn tại của vị này là một trong số ít những cường giả của loài Hắc Ám, vì thế nên loài người có ghi chép lại tướng mạo của nó.
Vì vậy trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy đối phương hắn đã lập tức nhận ra.
Tuyệt đối không sai, chắc chắn là sự tồn tại của vị kia!
Tâm thần của võ giả loài người cấp Chiến Binh cửu tinh bị chấn động, nghĩ đến các tin đồn về Hắc Yểm Ma Quân thì lập tức một cảm giác sợ hãi nổi lên từ tận đáy lòng.
Cùng lúc đó, đám người Khổng Lê cũng đã chú ý đến tình huống bên này. Khi bọn họ nghe võ giả loài người hét lên bốn chữ ‘Hắc Yểm Ma Quân’ thì bị doạ cho ngây người, như thể nghe thấy một điều gì đó cực kỳ đáng sợ, trên khuôn mặt không kiềm chế được hiện lên vẻ kinh hoàng.
Mặc dù bọn họ không nhìn thấy hình dáng hình dáng của ‘Hắc Yểm Ma Quân’ nhưng bọn họ cũng đã từng được nghe nói ngắn gọn về sự tồn tại của vị kia.
Mà bây giờ Vương Đằng đang là mục tiêu của sự tồn tại này, hơn nữa hiện tại còn bị nó tóm được.
Chuyện này có khác gì Tôn Hầu rơi vào tay của Vô Thiên Phật Tổ đâu!
Kiểu gì Vương Đằng cũng toi!
Lúc này không ai dám lên cứu, nhưng không phải không muốn cứu mà căn bản là không cứu được!
Ai đi thì người đó chết, không có sự lựa chọn thứ hai!
Với lại dù gì hiện tại vị kia cũng chưa có ý định giết Vương Đằng ngay lập tức nên tạm thời hắn vẫn còn an toàn, vì thế bọn họ cũng không cần tự đưa mình lên tiếp tế thức ăn.
Đây không phải là kinh hãi!
Đây là xem xét thời thế!
“Hắc Yểm Ma Quân!” Trong lòng Vương Đằng khẽ run, giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.
Mặc dù hắn chưa nghe tên này bao giờ nhưng chỉ cần tên thôi là đã thấy dáng vẻ trâu bò rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận