Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1149: Đại lão, ta đồng ý, xin hãy ban truyền thừa cho ta

“Ta chỉ để lại một chút hình ảnh này mà thôi, ban đầu ta để lại truyền thừa, hi vọng người thừa kế sẽ xuất hiện.” Ảo ảnh kia nói.
“Người thừa kế?!”
Những người đang có mặt tại đó sau khi nghe thấy lời nói của ảo ảnh kia thì hơi sững sờ, một lúc sau ai nấy đều lộ ra vẻ kích động, hào hứng.
Người thừa kế của Nam tước đế quốc Đại Càn! ! !
Điều đó có nghĩa gì?
Mọi người khỏi cần nghĩ cũng biết rõ!
Mặc dù Nam tước chỉ là một tước vị thấp nhất nhưng đế quốc Đại Càn lại là một quốc gia có nền văn minh tiên tiến trong vũ trụ, thế nên Nam tước của một quốc gia có nền văn minh tiên tiến trong vũ trụ như thế thì ít nhất người đó cũng phải là cường giả cấp Vũ Trụ.
Cường giả cấp Vũ Trụ là thế nào, đám người Augus đều hiểu rõ.
Trên cấp Hành Tinh là cấp Hằng Tinh, trên cấp Hằng Tinh chính là cấp Vũ Trụ.
Cấp Vũ Trụ chính là cường giả mà cả một tinh hệ mới sinh ra được một người, bọn họ có thể điều khiển cả một tinh hệ.
Ví dụ như liên bang Aurant có chín tinh hệ, tức là có chín cấp Vũ Trụ, mỗi một cường giả như vậy sẽ trấn thủ một tinh hệ, chính là tồn tại giống như tướng soái biên phòng vậy.
Mà ảo ảnh trước mặt này lại là Nam tước của một quốc gia có nền văn minh tiên tiến của vũ trụ, địa vị chắc chắn xếp trên một quốc gia có nền văn minh sơ cấp trong vũ Trụ rồi.
Thế cho nên truyền thừa của hắn… khỏi nói cũng biết, quá rõ ràng!
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên.
Thành thật mà nói, hắn cũng không quá rõ về các cấp bậc này trong vũ trụ, nhưng từ nét mặt của đám người Augus, hắn cũng có thể đoán ra được người kế thừa của bóng ma này có sức nặng thế nào.
Hơn nữa, dựa vào những lời miêu tả lúc trước của họ về quy mô của quốc gia có nền văn minh tiên tiến vũ trụ, không khó để Vương Đằng có thể đoán được địa vị của vị Nam tước này cao đến mức nào.
Tóm lại, miếng mồi câu mà ảo ảnh này ném ra vô cùng hấp dẫn.
Mà ngay lúc này, Biello cũng truyền âm cho Vương Đằng, như sợ hắn không biết vị Nam tước này có ý tứ gì.
“Ngươi không sợ ta sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của ngươi sao?” Vương Đằng vô cùng kinh ngạc hỏi.
“Hắn chắc chắn sẽ chọn một trong số chúng ta, mọi người đều tự dựa vào khả năng của mình thôi.” Biello thản nhiên đáp.
“Ồ, ra ngươi là người ngoài lạnh trong nóng!” Vương Đằng cười nhẹ trong lòng.
“Ngươi nói ai ngoài lạnh trong nóng?” Biello đột nhiên hừ lạnh một phát.
Vương Đằng cười.
“Ngươi định chọn một trong số chúng ta làm người kế thừa hay sao?” Lúc này, Augus cố nén sự kích động, dè dặt hỏi.
“Đúng vậy, ta đợi lâu như vậy, mới đợi được đám người trẻ tuổi có thiên phú tốt như các ngươi tới đây. Nếu bỏ lỡ, e là sau này khó có được cơ hội như hôm nay.” Bóng người kia gật đầu rồi nói: “Tinh thần tinh lúc trước rải rác bên ngoài, các người đều lấy được cả rồi đúng chứ? Những thứ đó là mồi ta cố tình thả ra để thu hút những võ giả lại đây.”
Mọi người nghe xong, không khỏi nhìn sang Vương Đằng.
“Mọi người nhìn ta làm gì, không phải chỉ là mấy tinh thần tinh hay sao, đừng nói là những thiên kiêu trong vũ trụ như các ngươi lại đi tranh giành với một thổ dân nghèo Địa Tinh như ta đấy chứ?” Vương Đằng nhướn mày, xem thường nói.
“...” Mọi người hung tợn trừng Vương Đằng.
Gì mà chỉ mấy tinh thần tinh chứ?
Rõ ràng là một đống luôn á, thưa ông!
Xem ngươi nói nhẹ nhàng chưa kìa, có giỏi thì lấy ra chia sẻ coi!
Mặc dù xuất thân của bọn họ đều không tầm thường, nhưng cũng chưa tới mức có tư cách xem nhẹ món bảo vật như tinh thần tinh!
“Hửm, chẳng lẽ tinh thần tinh đều bị ngươi lấy hết luôn sao?” Ảo ảnh ngạc nhiên hỏi.
“Nào có, sao có thể như vậy được, ta còn chừa lại mấy cái cho bọn họ mà.” Vương Đằng vội lắc đầu.
“Thật là chỉ có mấy cái thôi sao?” Catu bực bội đáp lời.
“Ồ, thế mà lại bị ngươi chiếm hết cả à.” Ảo ảnh càng thêm kinh ngạc, hắn đánh giá Vương Đằng một cách kỹ lưỡng rồi hỏi: “Hình như vừa nãy ngươi mới nói ngươi là người Địa Tinh hả?”
“Đúng vậy, đại lão còn thu vật trang sức không? Ta cũng có thiên phú lắm đó.” Vương Đằng vội gật đầu nói.
“...” Ảo ảnh.
Ngươi không thể cho qua chuyện này được đúng không!
Hắn quả thực chẳng còn hơi sức để chế nhạo nữa, thế nên đành vội chuyển chủ đề: “Coi bộ cũng là thiên tài hiếm có của Địa Tinh đấy!”
“Một triệu năm trở lại đây, mặc dù thỉnh thoảng cũng có một hai người xông nhầm vào đây, nhưng cũng chẳng phải là thiên tài gì cả, không thể kế thừa được y bát của ta.”
“Tinh cầu này thật sự quá đỗi lạc hậu, chẳng có thiên tài gì cả!”
Ảo ảnh lắc lắc đầu thở dài, dường như đang cảm thán cho một trăm vạn năm uổng phí này.
Mọi người nhìn Vương Đằng, ánh mắt đó như thể đang nói: “Ngươi xem đi, đại lão đang nói Địa Tinh của ngươi lạc hậu kìa!”
Vẻ mặt của Vương Đằng vẫn không thay đổi, thản nhiên như thường.
Người khác phế thế nào thì có liên quan gì đến Vương Đằng ta đâu chứ?
Nực cười!
Vương Đằng tại hạ đây là một thiên tài!
“Thời gian của ta không nhiều, không nói lằng nhằng nữa, giờ ta hỏi các ngươi một câu, các ngươi có chấp nhận cuộc bài kiểm tra thừa kế của ta không.” Ảo ảnh nghiêm túc nói.
Những thiên kiêu từ những hành tinh khác đều vô cùng kích động, cả năm đại thiên kiêu như Augus, Catu, Rockins, Biello, Pucklin cũng sục sôi đỏ mắt, gật đầu như giã tỏi:
“Đồng ý!”
“Chúng ta đồng ý!”
Mắt Vương Đằng hơi lóe lên, hắn cũng lớn tiếng hô hào: “Đại lão, ta đồng ý, xin hãy ban truyền thừa cho ta đi!”
Đội hình thoáng cái đã bị phá vỡ!
Trong số tất cả các giọng nói, tiếng của hắn nổi bật nhất.
Mọi người phẫn nộ liếc Vương Đằng, sao chỗ nào cũng có mặt ngươi thế, đừng có mà trơ trẽn vậy chứ?
Ảo ảnh hài lòng gật đầu, hắn lại nhìn sang loài Hắc Ám kia rồi lạnh nhạt nói: “Cơ nghiệp của ta sẽ không giao lại cho loài Hắc Ám, các ngươi đi đi.”
“Hừ, ngươi chỉ là một kẻ đã chết, có giao lại cho bọn ta hay không, không do ngươi quyết định.” Một tia sáng lóe lên trong mắt của Hoan Thận Ma Quân, nó khịt mũi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận