Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 916: Phù điêu cổ xưa.

Người bé nhỏ ở dưới chân núi hết sức kinh ngạc, nhưng rất nhiều người đều không dám lên núi xem xét.
Trong đó có một người bé nhỏ, nhìn khắc họa trang phục và dáng vẻ, chắc thật trẻ tuổi, hắn đi lên núi cao.
Đã gặp được một người phụ nữ mặc thánh giáp, cầm quyền trượng trong tay ở trên núi.
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, hắn nhìn đến đây, đã có suy đoán trong lòng.
Nếu hắn đoán không sai, núi này chính là núi Thánh, còn người phụ nữ kia chính là nữ thần của núi Thánh!
Trong phù điêu, nữ thần toả ra ánh sáng rọi, vô cùng thánh khiết, mà kẻ leo núi kia lại quỳ mọp trước mặt nữ thần, giống như khẩn cầu điều gì.
Nữ thần dường như bị thành ý của hắn cảm động, quyền trượng trong tay nhẹ nhàng điểm lên trên trán người nọ, sáng rọi khắp nơi.
Sau đó, người nọ chìm vào giấc ngủ say, chờ hắn tỉnh lại, nữ thần đã biến mất.
Còn hắn dường như nhận được truyền thừa, sau khi xuống núi, tụ họp với những người khác rồi lại bò lên trên núi.
Sau đó là hình ảnh hắn ở trên núi đón mặt trời, mặt trăng tu luyện, ngày qua ngày, năm qua năm, cho đến có một ngày có được thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
Lúc này, dưới chân núi đột nhiên xuất hiện một con mãnh thú đáng sợ, rất nhiều người bé nhỏ bị ăn sạch.
Người nhận được sức mạnh kia nhận được tin tức này nên đã xuống núi chém giết mãnh thú kinh khủng kia.
Mọi người hoan hô, vây quanh người trẻ tuổi kia, giống như coi hắn làm thủ lĩnh.
Hình ảnh sau đó là người trẻ tuổi kia dạy mọi người tu luyện, quá trình chống lại mãnh thú lại không thần kỳ cỡ nào.
Vương Đằng liếc qua, đáy lòng không tránh khỏi phập phồng.
Thứ chân chính để cho hắn chú ý đến là nội dung khắc họa giai đoạn trước trên phù điêu, nữ thần từ trên giời giáng xuống cùng vật thể bay có hình tròn kia.
Thứ này tương đối có ý nghĩa sâu xa.
Nhớ tới kiếp trước, hắn cũng từng gặp không ít phù điêu tương tự ở trên mạng, phù điêu này do nhà khảo cổ đến từ các nơi trên thế giới phát hiện ra.
Rất nhiều người lắm chuyện đều ào ào suy đoán đó là hình ảnh người dân thời Viễn cổ đã nhìn thấy sinh mệnh ngoài hành tinh giáng xuống Địa tinh.
Nhưng cho đến nay, cách nói này vẫn không thể kiểm chứng được, cách nói đa dạng, không có kết luận.
Mà hiện giờ hình ảnh tương tự lại xuất hiện trên vách tường Thần điện, không thể không khiến Vương Đằng coi trọng.
Hắn không cảm thấy những phù điêu này là do tổ tiên vẽ ra để chơi đùa.
Cho nên truyền thừa trên núi Thánh đến từ người ngoài hành tinh?
Vương Đằng nghĩ trong lòng như vậy, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ đằng sau.
“Có phải thật bất ngờ không?” Giọng Ares vang lên sau lưng hắn.
Vương Đằng nghiêng đầu, đã thấy Ares đi đến bên cạnh mình, đứng sóng vai với hắn, nhìn phù điêu trên vách tường.
“Có một chút.” Vương Đằng gật đầu, hỏi: “Những phù điêu này đã tồn tại bao nhiêu năm?”
“Những phù điêu này vốn được khắc họa trên vách đá của núi Thánh, sau này được người đục ra, khảm ở đây, còn về bao nhiêu năm, chúng ta cũng không rõ ràng.” Ares chậm rãi nói.
“Ngươi cảm thấy miêu tả trên đó có thật không?” Vương Đằng hỏi tới.
“Ngươi nói đi?” Ares ý vị sâu xa nhìn hắn, một vật xuất hiện trong tay, khi Vương Đằng nhìn thấy, ánh mắt lập tức ngưng lại.
“Đầu lâu thủy tinh!”
Vương Đằng nhìn món đồ trong suốt xuất hiện trong tay Ares, mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tại sao nó lại ở đây?”
Đầu lâu thủy tinh này vốn nằm yên trong bảo tàng, nhưng hôm nay lại xuất hiện ở đây.
“Ta tự mang đến.” Ares nhìn Vương Đằng, gương mặt lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, nói: “Chắc ngươi rất có hứng thú với nó nhỉ.”
Vương Đằng giật thột trong lòng.
Hay nàng đã phát hiện ra điều gì?
Không thể nào, hắn tự nhận làm việc cực kỳ kín đáo, sao có thể bị phát hiện được.
“Ngươi nói cái gì, sao ta nghe không hiểu.” Vương Đằng cười ha ha nói.
“Vậy sao, vốn định tặng cho ngươi, nếu ngươi không có hứng thú thì thôi.” Ares nói xong định thu hồi đầu lâu thủy tinh.
“…” Vương Đằng điếng người, khóe miệng không khỏi run run.
Ares mang đầu lâu thủy tinh đến là vì tặng cho hắn!
Thật hay giả vậy?
Nhưng nhìn dáng vẻ nàng định thu hồi lại, Vương Đằng vội vàng cản nàng, cười he he nói: “Mặc kệ trước kia có hứng thú hay không, hiện giờ có thể có.”
“Ta cảm thấy đầu lâu thủy tinh này có duyên với ta…”
Vừa nói ra lời này, Ares lập tức dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, giống như muốn nhìn xem da mặt của hắn dày bao nhiêu.
“Thật đó, từ khi nhìn thấy đầu lâu thủy tinh này, ta đã cảm thấy dường như có duyên phận từ nơi sâu xa. Ngươi đừng không tin, ta là người thành thật nhất, không lừa người, đặc biệt sẽ không lừa cô gái xinh đẹp.” Dưới ánh nhìn của nàng, Vương Đằng không hề thay đổi sắc mặt, thề son sắt nói.
“Ngươi… thật đặc biệt!” Ares biểu đạt thật uyển chuyển ý khinh bỉ Vương Đằng.
Sau đó, nàng đưa đầu lâu thủy tinh cho hắn.
Vương Đằng còn định nói tiếp gì nữa, kết quả đột nhiên thấy Ares đưa đầu lâu thủy tinh qua, lập tức sửng sốt, ngơ ngác nhận lấy.
Xúc cảm truyền đến trong tay khiến hắn hơi khó mà tin được.
Tặng cho hắn dễ dàng như vậy sao?
“Trong lời tiên tri của núi Thánh, ta nhìn thấy một đoạn ngắn này, đầu lâu thủy tinh ở trong tay ngươi có lẽ sẽ có chút tác dụng.” Ares nhàn nhạt mở miệng nói.
“Tiên tri??” Vương Đằng lại sửng sốt.
Ares liếc nhìn hắn, không nói thêm gì nữa.
Nhưng Vương Đằng đã lập tức hiểu ra.
Không nên hỏi, hỏi là không biết.
Hắn rất câm nín, cảm thấy vô cùng buồn bực, vì sao những người này nói chuyện luôn thích giấu một nửa, mỗi người đều thích chơi đoán chữ vậy.
Nhưng đầu lâu thủy tinh này đã đưa tới rồi, không nhận thì uổng.
Đầu lâu thủy tinh thật sự có tác dụng không nhỏ đối với Vương Đằng.
Không nói đến tinh đồ trong đó, chỉ riêng đặc điểm uẩn dưỡng tinh thần thôi đã đủ để hấp dẫn hắn.
Trước đó hắn còn nghĩ phải trộm đi thế nào, hiện giờ tốt rồi, giảm đi một phen công sức.
Có thể mang đi danh chính ngôn thuận thì ai muốn lén lút chứ, bị người ta phát hiện chẳng phải xấu hổ sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận