Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 439: Gấp đến độ mắc tiểu!

Vừa rồi chỉ phân tâm một chút, đã suýt xảy ra vấn đề.
Độ khó của trận pháp này vượt quá sức tưởng tượng của hắn!
Có lẽ câu nói sau cùng đã thuyết phục được hai võ giả, bọn họ liếc nhau, gật đầu mạnh: “Vậy ngươi cẩn thận!”
Nói xong, họ đã quay người xông xuống phía dưới.
Thời gian đang trôi qua, đêm tối sắp trôi qua. Quá nhiều người đã chết đi trong cuộc chiến đấu này, nhưng chiến đấu còn đang tiếp tục, thiên tài thế hệ trẻ tuổi cũng tổn thương thảm trọng.
Dịch Khai Thành đứt mất một cánh tay, Đông Phương Du bị thương nặng, Lý Dung Tuyết có người bảo vệ, nhưng cũng bị thương rất nặng, chống chiến kiếm nhìn về phía chiến trường, khuôn mặt bi thương.
Ba anh em nhà họ Vạn giờ chỉ còn hai người.
Vạn Phi Bằng đã chết!
Vì bảo vệ em trai mồm mép kia của hắn, hắn cam lòng chịu chết, có lẽ đây chính là tình cảm bẩm sinh của con người, là ràng buộc huyết mạch không cách nào xoá bỏ.
Vạn Phi Vũ đang khóc rống. Hắn muốn giết chết tất cả loài Hắc Ám báo thù cho anh trai hắn, nhưng hắn đã bất lực, bị người tới nơi an toàn.
Vạn Phi Phượng giết tới điên cuồng, ba anh em bọn họ đã có tình cảm vô cùng tốt từ nhỏ, giờ phút này một người lại chết. Nàng đang tự trách, đang hối hận, cực kỳ đau khổ, chỉ có thể dùng giết chóc làm tê liệt bản thân.
Từng cảnh như vậy, ở khắp mọi nơi, mỗi giờ mỗi phút đều có người chết đi. Đây là một trận chiến đấu không công bằng. Loài Hắc Ám đến quá đột ngột, số lượng quá nhiều, võ giả Dương thành vội vàng ứng chiến, đương nhiên ở thế yếu cực đoan.
Mấy cường giả cấp Chiến Binh lục tinh trở lên đã ngã xuống. Cường giả như thế, dù ở đâu cũng là nhân vật cấp đại lão, kết quả, mấy người lại ngã xuống ở nơi này. Đây là tổn thất của Nhân tộc.
Vương Đằng nhìn phía dưới, nội tâm bị chấn động. Chẳng biết tại sao, một cảm giác bi thương tuôn ra từ sâu trong lòng hắn.
Nhân tộc!
Nhân tộc!
Phảng phất có âm thanh xa xưa đang phát ra tiếng hò hét từ nơi sâu nhất tâm linh, hắn cảm thấy vô cùng hoang đường, nhưng lại chân thực như thế, khó mà miêu tả như thế.
Hắn nhắm mắt lại, không để mình lại nhìn tình cảnh bi thảm phía dưới nữa, chỉ còn một điểm nữa thì có thể hoàn thành trận pháp, lúc này tuyệt đối không thể phân tâm.
“Ai có thể giết hắn, thưởng một vạn khối ma tinh!” Bát Tí Ma tướng đột nhiên quát lạnh.
Từng con loài Hắc Ám phía dưới mắt toả hung quang, có mấy loài Hắc Ám cấp ngũ tinh, lục tinh khác lập tức vọt lên.
“Giết!”
“Ha ha ha, đi chết đi!”
Những loài Hắc Ám kia phóng thích các loại công kích, bao phủ về hướng Vương Đằng.
Một vạn khối ma tinh, đủ để khiến những loài Hắc Ám này điên cuồng.
“Hèn hạ!” Dương Vương và Dương viện trưởng dồn dập căm tức nhìn Bát Tí Ma tướng. Bọn họ mang vết thương trên người, đã vô cùng mỏi mệt, thở hổn hển liều chết đến cùng với Bát Tí Ma tướng.
“Ngăn bọn chúng lại!”
Hai người rống to với bên dưới.
Cường giả Nhân tộc vứt bỏ kẻ địch mình đang đối chiến, phóng tới những loài Hắc Ám kia, chặn đường tấn công của bọn họ.
Nhưng có một bộ phận công kích vẫn hướng về phía Vương Đằng như cũ.
Đám người Dương Vương và Dương viện trưởng bọn người trừng to mắt như sắp nứt, căn bản không thoát thân được để đi trước cứu viện, loại bất đắc dĩ kia khó tránh khỏi khiến người ta tuyệt vọng.
Chẳng lẽ Vương Đằng cũng phải bước theo gót Goring sao?
Kiên trì lâu như vậy, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc sao?
“Hừ!”
Nguy cơ giáng lâm, chuông cảnh báo trong lòng Vương Đằng gõ vang. Hắn hừ lạnh một tiếng, nguyên lực hệ Thổ toàn thân tuôn ra, không giữ lại chút nào, ngưng tụ ra từng tấm chắn trước người hắn, giống như từng bức tường đất.
Tất cả những công kích kia đều đánh vào trên tấm chắn.
Tầng tầng tấm chắn tan vỡ, còn thừa lại ba tầng cuối cùng, nhưng một loạt đòn tấn công lại biến mất gần như không còn.
Vương Đằng không tổn hao chút lông tóc nào!
“Nguyên lực hệ Thổ!”
Dương Vương và Dương viện thở dài một hơi, nhưng trong lòng lại vô cùng chấn kinh. Họ nhớ kỹ trước đó Vương Đằng luôn thi triển nguyên lực hệ Hỏa và nguyên lực hệ Kim, lúc này lại dùng ra nguyên lực hệ Thổ.
Võ giả ba hệ!!
Niềm vui bất ngờ này quả là không hề nhỏ.
Võ giả thế hệ trẻ tuổi phía dưới đã sắp chết lặng rồi, tên này rốt cuộc còn có bao nhiêu át chủ bài vậy?
Hết thứ này đến thứ khác, tầng tầng lớp lớp, đánh thẳng vào thần kinh của bọn họ.
Nụ cười trên mặt mấy con loài Hắc Ám lại cứng đờ, phảng phất tận mắt thấy một vạn ma tinh mọc cánh bay đi, thật khiến người ta tức giận!
Bát Tí Ma tướng chưa hề cảm thấy bất lực như thế đối với một người, nhưng bây giờ hắn rõ ràng cảm nhận được, mà còn vô cùng rõ ràng, tâm tính cường giả rất ổn đã sắp nổ tung.
Vì sao, vì sao vậy!
Chẳng lẽ thằng nhóc này là khắc tinh ông trời phái tới cho ta sao?
“Giết hắn, giết hắn, không giết được hắn, ta sẽ rút gân lột da các ngươi, làm thành ngọn nến.” Bát Tí Ma tướng giận dữ.
Tâm thần mấy loài Hắc Ám kia run rẩy kịch liệt. Chúng bỗng có loại cảm giác sống thật khó khăn, rõ ràng bọn chúng vì một vạn ma tinh kia mới đến giết Vương Đằng, hiện tại sao ngược lại rồi, không giết được còn phải bị làm thành ngọn nến.
Ngươi nói sớm đi, vì sao ngươi không nói sớm, nói sớm chúng ta đã không tới giết hắn!
Cái được không bù nổi cái mất!
Mấy con loài Hắc Ám đầy bụng u oán, chỉ có thể quyết tâm xông thẳng đến Vương Đằng. Vương Đằng không chết, bọn chúng sẽ phải biến thành ngọn nến.
Nhưng cường giả Nhân tộc đã đuổi tới nơi, ngăn cản bọn chúng, mà công kích từ xa đều bị tấm chắn hệ Thổ của Vương Đằng chặn lại. Đến cả người bọn chúng cũng nhìn không thấy, chớ nói chi là giết hắn.
Trong chốc lát, mấy con loài Hắc Ám gấp đến độ buồn tiểu.
Loài Hắc Ám sẽ chết đó, mau để chúng ta giết hắn đi, mau tránh ra hu hu hu…
Đúng lúc này, một luồng khí thế kinh khủng bùng nổ từ trên trận pháp kia.
Trận pháp, xong rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận