Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 212: Hạt đậu vàng của Đậu Đậu.

Móc ra xem xem!
Là tin nhắn mà Bạch Vi gửi tới:
“Anh Vương Đằng, ngươi đã về chưa?”
Trong khoảng thời gian Vương Đằng đi dị giới, Bạch Vi gửi không ít tin nhắn đến, Vương Đằng còn chưa kịp nhắn lại, không ngờ tới bây giờ nàng lại nhắn tin đến.
Tần suất nhắn tin của con nhóc này hơi cao đấy!
“Về rồi!” Vương Đằng đáp.
(〃’▽’〃)
Bạch Vi lập tức gửi một cái emoji vui mừng.
Bạch Vi: “Anh Vương Đằng đi đâu chơi thế? Cả kỳ nghỉ hè đều không liên lạc với chúng ta.”
Vương Đằng: “Đi dị giới.”
Hắn không giấu diếm, dù sao cũng không phải chuyện gì xấu xa.
Bạch Vi: “Ngươi đi dị giới rồi! ! ! (ΩДΩ)”
Vương Đằng: “Đúng vậy!”
Bạch Vi: “Siêu thế! Anh Vương Đằng, ngươi đã có thể đi dị giới rồi! !?(? >? )?”
Vương Đằng gửi đi một cái meme husky chống nạnh cười lớn.
Bạch Vi: “Phong cảnh của dị giới có đẹp không? Có ảnh chụp không? Gửi mấy tấm cho ta xem với.”
Vương Đằng lắc đầu, phong cảnh của dị giới đẹp thì đẹp đấy, nhưng hắn không có tâm trạng để ý mấy thứ này. Càng nhiều hơn là nguy hiểm và kỳ dị, ví dụ như tinh thú dũng mãnh, lại ví dụ như các loài Hắc Ám không biết tên . . .
Nhưng trước khi chưa thành võ giả, ấn tượng về dị thế của hắn cũng là các loại cảnh đẹp, phong tình dị vực,… vân vân.
Vừa so sánh từ trước đến sau, Vương Đằng cũng hơi thổn thức.
Vương Đằng gửi một cái emoji cười gượng: “Quên chụp ảnh rồi, lần sau chụp lại gửi cho ngươi.”
Bạch Vi: “Đáng tiếc thế, nhưng. . . tha thứ cho ngươi, lần sau nhất định phải nhớ chụp ảnh đó, thật hâm mộ ngươi có thể đi dị giới.”
Đại hán Vương Đằng: “Chắc chắn! Chắc chắn!”
. . .
Hai người lại nói chuyện một lúc, Vương Đằng rốt cuộc tìm được cớ thoát thân, hắn không khỏi thở ra một hơi thật dài.
Hắn đang định cất điện thoại thì lại có một tin nhắn được gửi tới.
Lâm Sơ Hàm: “Sắp khai giảng rồi đấy, ngươi đã về chưa?”
Vương Đằng: “Vừa về đến nơi!”
Ừm, đã về ba ngày, cũng coi như vừa về đến nơi!
Vương Đằng tự gật đầu.
Lâm Sơ Hàm: “Nghỉ hè ngươi đi đâu vậy? Sao nhắn tin cũng không ai đáp?”
Vương Đằng: “Ta đi dị giới!”
Lâm Sơ Hàm: “Dị giới!”
Hắn đã đi tới trước mình xa như vậy rồi sao? Lâm Sơ Hàm âm thầm kinh ngạc, một cảm giác áp lực và gấp gáp toát ra mà không có nguyên nhân gì.
Không thể bị vứt lại quá xa!
Về dị giới, Lâm Sơ Hàm cũng vô cùng tò mò, hứng thú bừng bừng mà hỏi đông hỏi tây.
Vương Đằng chọn chuyện có thể nói để nói với nàng, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng.
Sau nửa tiếng, thư từ qua lại kết thúc, Vương Đằng lau mồ hôi lạnh trên trán.
. . .
Tính tong!
Lại là một tin nhắn.
Vương Đằng nhìn điện thoại trong tay, khóe mắt giật giật.
Lâm Sơ Hạ: “Anh rể, anh rể, nghe chị nói ngươi về rồi.”
Vương Đằng: “. . .”
Đám con gái này không dừng được đúng không?
Vương Đằng chỉ đành phải vực dậy tinh thần, ứng phó cô em vợ tương lai một lúc…
Hai mươi phút sau, Vương Đằng rốt cuộc ứng phó xong Lâm Sơ Hạ, thở dài một hơi.
“Con gái, thật là đáng sợ!”
Sau đó hắn không chút nghĩ ngơi, lập tức sập nguồn.
Con bà nó, xem ai còn nhắn tin cho hắn.
Điện thoại của ta hết pin rồi, sập nguồn!
. . .
Lúc này Lý Tú Mai ôm Đậu Đậu đi từ trên tầng xuống, bé con đã được tắm cho sạch sẽ thơm tho từ lâu, giống như một em búp bê bằng sứ.
Vừa nãy không biết các nàng buôn cái gì trên tầng, cả buổi chẳng thấy bóng đâu.
Đồ ngủ mà Đậu Đậu mặc trên người là bộ buổi chiều Lý Tú Mai bảo dì Trần giúp việc đi mua, đồ dùng sinh hoạt khác cũng đều được mua về.
Vương Đằng đoán, Lý Tú Mai định để Đậu Đậu sống ở nhà lâu dài.
“Con trai, ngươi lại chơi với Đậu Đậu một lúc, ta đi nấu chút đồ ăn đêm cho các ngươi ăn.”
Lý Tú Mai đặt Đậu Đậu trên sopha cạnh Vương Đằng, dặn dò một tiếng, sau đó đi vào phòng bếp nấu đồ ăn.
O(╥﹏╥)o
Vương Đằng khóc không ra nước mắt, tối nay mình gặp hạn với bọn con gái à?
Tiễn ba cô lớn đi thì lại đến một cô nhỏ!
Ông giời ơi!
Hắn ngoái lại nhìn cô nhóc bên cạnh, lộ ra nụ cười giống kiểu ông bố già. . .
Nửa tiếng sau, Lý Tú Mai nấu đồ ăn khuya xong rồi gọi mọi người tới ăn.
Trên bàn cơm, mấy người đang ăn khuya.
Trước mặt Đậu Đậu cũng bày một cái bát nhỏ, nhưng nàng chẳng nhúc nhích tí nào.
“Đậu Đậu, sao ngươi không ăn? Không thích sao?” Lý Tú Mai hỏi.
Đậu Đậu lắc đầu, bỗng nhiên nói: “Dì ơi, ta muốn về nhà, ta muốn đi tìm ba mẹ.”
Bầu không khí lập tức ngưng đọng!
Đám người Vương Đằng đột nhiên trầm mặc hẳn.
“Đậu Đậu ở nhà dì được không, bố mẹ ngươi đã đi đến nơi rất xa. . .” Mắt Lý Tú Mai đỏ lên, giọng nói cũng hơi nghẹn ngào.
“Có phải bọn họ không cần Đậu Đậu nữa không.” Cô nhóc méo môi, đã mang theo tiếng khóc.
“Sao có thể chứ, bọn họ là người yêu Đậu Đậu nhất trên đời, sao có thể không cần ngươi được.” Lý Tú Mai nói.
“Vậy sao họ không tới tìm Đậu Đậu?” Đậu Đậu nghi hoặc nói: “Có phải bọn họ bị người xấu kia dọa nên trốn đi rồi không. Anh Vương Đằng siêu như thế, dì ơi, ngươi bảo anh Vương Đằng bảo vệ họ có được không, đừng để người xấu ức hiếp ba mẹ.”
“Bé ngoan, bọn họ chỉ là đi nơi xa chút để làm việc, đợi ngươi lớn rồi thì có thể gặp lại họ.” Lý Tú Mai nói.
“Dì, ngươi lừa người ta, có phải bọn họ chết rồi không?!” Đậu Đậu nói, hạt đậu vàng trong mắt đã lăn xuống.
Lý Tú Mai che miệng, không để bản thân khóc thành tiếng, nàng tiến lên ôm chặt Đậu Đậu, Đậu Đậu rốt cuộc khóc lớn.
“Ôi, đứa trẻ đáng thương.” Vương Thịnh Quốc không khỏi thở dài một hơi thật sâu.
Đậu Đậu khóc mệt, bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.
Lý Tú Mai dọn dẹp riêng một căn phòng ra, trang trí giống như phòng công chúa, thoạt nhìn thật ấm áp, vô cùng phù hợp với sở thích của bé gái.
Nàng cẩn thận đặt Đậu Đậu lên trên giường, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Vương Đằng đứng ở cửa phòng.
“Suỵt!” Lý Tú Mai đặt ngón tay trỏ lên trên môi, ý bảo Vương Đằng đi ra ngoài rồi nói.
Hai người ra khỏi phòng, nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại, mới nói: “Khó khăn lắm mới ngủ được, đừng đánh thức con bé.”
“Con nhóc này thật thông minh, cũng rất lanh lợi, có lẽ sẽ nhanh chóng có thể nghĩ thông suốt thôi.” Vương Đằng nói.
“Chuyện như vậy, ai nói chính xác được chứ.” Lý Tú Mai nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận