Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1017: Được thôi, đây là một cô đầu sắt ngu ngơ. (2)

Tiền Đa Đa không dấu vết nhích sang bên cạnh, cảm giác anh họ nhà mình thật mất mặt.
Mà Triệu Nhã Cầm càng trực tiếp hơn, gương mặt lờ mờ lộ ra một tia ghét bỏ, trợn mắt xem thường một cách xinh đẹp.
So với Vương Đằng kia, Tiền Ngọc Thư này không đáng giá nhắc tới, không đáng giá nhắc tới!
“Ông nội, ta đi qua xem thử.” Nàng đứng dậy, nói với Triệu Hồng Phúc.
“Đi đi.” Triệu Hồng Phúc vui tươi hớn hở, gật đầu nói.
“Ông nội, ta cũng đi.” Tiền Đa Đa không cam lòng yếu thế, cũng đứng ra, nói với Tiền Bác Dụ.
“Đi đi.” Tiền Bác Dụ nhìn Triệu Hồng Phúc, tinh quang chợt lóe trong mắt, gật đầu nói.
“Hừ!”
“Hừ!”
Triệu Nhã Cầm và Tiền Đa Đa liếc nhau, giống như hai con gà con chuẩn bị đánh nhau, ngẩng cao cần cổ tuyết trắng, đều tự hừ nhẹ một tiếng, hùng hổ đi đến chỗ Vương Đằng.
....
Vương Đằng cũng không biết trò hay xảy ra ở Tiền gia, lúc này hắn rốt cục cũng tìm được chỗ ngồi xuống, đuổi nữ sĩ quan cấp tá đi, lấy chút món ngon, rượu ngon, bắt đầu tự ăn.
“Mòn này không tệ nhỉ!”
“Còn là linh thực, ước chừng do linh trù đại sư làm!”
“Rượu cũng không tệ wow, mao đài năm 82 ~(〃’▽’〃)”
Đang ăn uống hết sức vui vẻ, hai đôi chân thon dài xuất hiện trước mặt hắn, Vương Đằng ngẩng đầu nhìn theo đôi chân thon dài thẳng tắp, thấy hai người đẹp có dung mạo xinh đẹp, nhan sắc, dáng người ít nhất trên chín mươi lăm điểm, không khỏi sửng sốt.
Mà khi nhìn thấy trong mắt hai người hừng hực bùng cháy ý chí chiến đấu, lại lộ ra vẻ kinh ngạc!
O((⊙﹏⊙))o
Đột nhiên có loại dự cảm chẳng lành!
Vì sao hai cô gái này giống như muốn ăn hắn vậy, thật đáng sợ!
“Xin chào, làm quen một chút, ta là Tiền Đa Đa của Tiền gia!” Một thiếu nữ xinh đẹp trong đó cột hai bím tóc đuôi ngựa, mặc váy xếp ly, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Vương Đằng, giống như đã quen thân lâu rồi, nói.
“Ồ, ngươi là người của Tiền gia Nam Hải!” Vương Đằng đột nhiên nhớ ra điều gì, nói.
“Không sai, chính là Tiền gia Nam Hải, kết bạn được chứ?” Tiền Đa Đa gọn gàng dứt khoát nói.
“Ặc…. Ngươi trực tiếp như vậy sao?” Vương Đằng lại sửng sốt, hỏi.
“Không phải, chẳng qua mẹ ta nói, gặp được người đàn ông mình thích, phải dũng cảm lên, đừng do dự.” Tiền Đa Đa nói.
“Được thôi, đây là một cô đầu sắt ngu ngơ!” Vương Đằng thầm định nghĩa trong lòng.
Triệu Nhã Cầm không nhìn nổi nữa, để Tiền Đa Đa nói tiếp nữa, sẽ không còn chuyện của nàng, vì thế nàng vội vàng ngồi xuống đối diện Vương Đằng nói: “Ta là Triệu Nhã Cầm của Triệu gia, rất vui được quen biết ngươi!”
“Xin chào!” Vương Đằng cũng lễ phép chào hỏi, đồng thời dùng ánh mắt đánh giá đối phương.
Phong cách hiển nhiên không giống với Tiền Đa Đa, Triệu Nhã Cầm này cột bím tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc đầm màu trắng, thoạt nhìn càng thêm yên tĩnh, trí thức.
Nhưng khi đối phương nhìn về phía Tiền Đa Đa, ngọn lửa trong mắt không ngừng thiêu đốt, cũng thể hiện rõ người đẹp này không phải chú cừu nhỏ gì dễ ức hiếp.
Vương Đằng nhìn dáng vẻ hai người, thì hiểu được rốt cuộc vì sao bọn họ đến, gương mặt không khỏi hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nói: “Hai ngươi đừng ồn ào, ta đã có bạn gái rồi!”
“Có cũng không sao, còn chưa kết hôn thì chưa tính chắc được.” Vậy mà hai người không thèm để ý chút nào, trăm miệng một lời nói.
Nói xong, hai người mới phát hiện đối phương lại nói giống như mình, không khỏi lại nhìn nhau, sau đó đồng loạt quay đầu đi, hừ khẽ một tiếng.
“Hừ!”
“Hừ!”
“....” Vương Đằng.
Vương Đằng không ngờ hai cô gái lại hung hãn đến vậy, thế nhưng hắn chỉ lắc đầu cười, nhấc ly rượu lên nhấp nhẹ một ngụm, tùy ý họ cãi nhau.
Hai người Triệu Nhã Cầm và Tiền Đa Đa không hổ là con gái sinh ra từ gia tộc danh giá, làm gì cũng rất có chừng mực, dù đấu khẩu nhưng không khiến Vương Đằng cảm thấy khó chịu, ngược lại còn làm hắn có cảm giác ưu việt khi được mỹ nhân cạnh tranh vì mình.
Đương nhiên, với tính cách của hắn thì cảm giác này chỉ khiến hắn lắc đầu cười, không thực sự để trong lòng.
Nói thành thật thì con gái theo đuổi hắn nhiều lắm, không thiếu hai cô nàng này!
Triệu Nhã Cầm và Tiền Đa Đa vừa đấu võ mồm vừa không quên trò chuyện với Vương Đằng để gia tăng quan hệ đôi bên.
Vương Đằng rảnh rỗi không có gì làm cũng sẽ tán gẫu bâng quơ dăm ba câu với các nàng.
Có người đẹp ở bên, thời gian trôi qua thật nhanh.
Đúng lúc này, phía cổng đột nhiên vang lên tiếng nhốn nháo, thấp thoáng có tiếng nói vọng lại đây.
“Lãnh tụ võ đạo đến rồi!”
Không biết là ai đã hô lên, cả đại sảnh lập tức chìm vào im ắng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cổng .
Tình huống này đã xuất hiện lần thứ hai trong tối nay.
Lần đầu tiên là vì sự xuất hiện của Vương Đằng, lần này là vì lãnh tụ võ đạo!
Chỉ thấy trong bóng tối bên ngoài cửa, ba vị lão nhân đi bên cạnh một người đàn ông trung niên đang tiến về phía đại sảnh.
Người đàn ông kia có dáng người cao to, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm, mái tóc ngắn hoa râm và khuôn mặt góc cạnh, phong thái trác tuyệt.
Hơi thở trên người hắn mạnh mẽ dị thường, bước đi như long hành hổ bộ, vượt trội hơn hẳn mọi người ở đây.
Ba vị Nguyên soái đi bên cạnh hắn hơi chậm hơn nửa bước, càng nổi bật lên sự cao quý bất phàm của hắn.
“Tất cả mọi người đều ở đây rồi à!”
Lãnh tụ võ đạo đi vào đại sảnh, nhìn quanh rồi khẽ cười nói.
Tất cả mọi người cung kính cúi chào, thái độ cực kỳ khiêm tốn.
“Đều ngồi đi, đêm nay chỉ uống rượu, không bàn chính sự!” Lãnh tụ võ đạo gật đầu, đi thẳng về phía trước.
Đám người tự động tách ra một lối đi, không ai ngồi xuống mà vẫn cung kính đứng đợi ở một bên, tất cả ánh mắt đều dõi theo hắn.
Ba người Vương Đằng, Chu Huyền Vũ và Tiếu Nam Phong đã đứng ở phía trước nghênh đón.
Đến khi lãnh tụ võ đạo đến gần, họ mới hơi khom người chào!
Lãnh tụ võ đạo dừng trước mặt ba người, đánh giá ba người xong mới gật đầu nói:
“Các ngươi làm rất tốt.”
“Đa tạ lãnh tụ khích lệ!” Chu Huyền Vũ và Tiếu Nam Phong có chút kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận