Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1205: Thời gian x1!

Từ khi trở thành cường giả cấp Vũ Trụ cho đến giờ đã không có ai dám nói chuyện như vậy với hắn, sao một võ giả trên tinh cầu thí luyện lại dám thách thức hắn chứ?
Quả thật chán sống!
“Ngươi tiếp tục cuồng vọng của ngươi đi, bye bye ngươi!” Vương Đằng trực tiếp kêu Viên Cổn Cổn kết thúc truyền tin.
Ông lão áo xám còn định nói gì nữa, nhưng bóng dáng của hắn đột nhiên biến mất khỏi trước mặt Vương Đằng.
“Lão già kia!” Vương Đằng mắng một câu.
“Vương Đằng, ngươi đắc tội một cường giả cấp Vũ Trụ như vậy thật sự ổn không?” Viên Cổn Cổn tỏ vẻ kỳ quái nói.
Nó không ngờ Vương Đằng kêu nó kết nối chỉ vì thách thức đối phương một chút!
“Dù sao đã đắc tội, còn lo lắng gì.” Vương Đằng nói không chút để ý.
“Ngươi thách thức hắn như vậy, tiếp theo chúng ta nhất định bị rơi vào đuổi giết càng thêm hung ác.” Viên Cổn Cổn bất đắc dĩ nói.
“Như vậy mới đúng, mục đích của ta chính là để cho hắn đặt lực chú ý lên trên người chúng ta.” Đôi mắt Vương Đằng lóe lên một tia sáng rọi, hắn nói ý vị sâu xa.
“Thì ra là thế!” Viên Cổn Cổn chợt nói.
“Đi thôi!” Vương Đằng không chần chừ nữa, xoay người bước ra khỏi chiến hạm.
Viên Cổn Cổn lập tức đuổi kịp, thì thầm nói: “Nhưng thật sự phải nói, ngươi chọc tức một cường giả cấp Vũ Trụ, ta ở bên cạnh nhìn xem thật thích!”
“Ngươi ấy vẫn kiến thức quá ít, thiệt thòi cho ngươi vẫn là sinh mệnh trí năng, còn chưa trải qua chuyện như vậy nữa.” Vương Đằng lắc đầu nói.
“…” Tâm tình của Viên Cổn Cổn lập tức không tốt.
Nó sống bao nhiêu tuổi như vậy lại bị thằng nhãi Vương Đằng này dạy dỗ?
Hai người rời khỏi chiến hạm, trở lại trên phi thuyền Càn Nguyên E63 một lần nữa, lại xuất phát.
Phi thuyền vũ trụ hóa thành một vệt sáng, xông vào trong lỗ sâu trước mặt.
Rầm!
Cùng lúc đó, chiến hạm Liên Bang Aurant ở sau lưng bọn họ phát nổ, hóa thành một quả cầu lửa thật lớn trong nháy mắt, nổ mạnh ra trong hư không. Vô số mảnh nhỏ kim loại trở thành rác vũ trụ, bay vào chỗ sâu hư không.
Nơi đây dần dần khôi phục lại yên tĩnh, chỉ có lỗ sâu kia vẫn lẳng lặng trong hư không.

Liên Bang Aurant!
Liên Bang Aurant có chín tinh hệ lớn, mỗi một tinh hệ đều do một cường giả cấp Vũ Trụ trấn thủ.
Giờ phút này, trên Ngân Hà tinh, hành tinh thủ đô của hệ Ngân Hà, tiếng gầm phẫn nộ truyền ra từ trong một pháo đài cực lớn, khí thế mênh mông xoay quanh trên pháo đài, giống như một con cự thú kinh khủng tức giận.
“Người đâu, phái mười hạm đội, do võ giả cấp Hằng Tinh cửu giai dẫn đầu đuổi giết người này!” Giọng nói lạnh như băng quanh quẩn trong pháo đài.
Phi thuyền Càn Nguyên E63 lại xuất phát, xuyên qua lỗ sâu, bay thẳng đến đế quốc Đại Càn.
“Lỗ sâu này là một hiện tượng vũ trụ cực kỳ lạ lùng.”
“Nó có thể là đường hầm hẹp nối liền hai thời gian, không gian khác nhau, cũng có thể là đường hầm thời gian, không gian liên tiếp hố đen và hố trắng, cho nên gọi là đường xám.”
“Cho dù nói như thế nào, xuyên qua lỗ sâu có thể dịch chuyển không gian tức thời, hoặc là… du hành thời gian!”
Trong phòng điều khiển chính của phi thuyền, Viên Cổn Cổn vui vẻ thể hiện kiến thức của mình.
“Du hành thời gian!” Trong ánh mắt Vương Đằng lộ ra vẻ kỳ dị.
Đây là lĩnh ngộ thần bí mà hắn chưa bao giờ tiếp xúc đến!
Thời gian không thể nắm bắt, còn thần bí hơn không gian vô số lần.
Viên Cổn Cổn thấy Vương Đằng có hứng thú, cười cười, tiếp tục nói: “Khi vũ trụ mới sinh ra, một mảnh hỗn độn, sau đó biến đổi thành trời đất vận hành, thời gian, không gian ở trên, chín nguyên tố lớn cơ bản Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Phong Lôi Quang Ám cấu thành vật chất thế giới, mọi sự vạn vật đều ở trong đó.”
“Hỗn độn!” Trong lòng Vương Đằng vừa động, giống như nắm bắt được gì.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Phong Lôi Quang Ám… hắn đều có!
Thậm chí trong thời gian và không gian hắn còn chiếm được một thứ — không gian!
“Ngươi có thiên phú không gian đã xem như gặp may mắn, yêu nghiệt không thôi, nhưng muốn có thiên phú thời gian, chỉ có một chữ — khó!”
“Ngàn khó vạn khó!”
“Gần như không thể!”
Viên Cổn Cổn nói đến đây, vẻ mặt nghiêm túc, lắc đầu luôn: “Thời gian đã là cấp độ mà thần linh mới có thể đụng chạm đến, người phàm không thể đụng chạm được.”
“Trước kia, trong vũ trụ cũng có thiên kiêu có được thiên phú thời gian từ nhỏ, nhưng ngươi đoán sau này bọn họ như thế nào?”
“Như thế nào?” Vương Đằng phối hợp hỏi.
Không thể không thừa nhận, hắn bị Viên Cổn Cổn khơi dậy hứng thú.
Thiên kiêu có được thiên phú thời gian từ nhỏ, nghịch thiên cỡ nào, nhưng nghe giọng điệu của Viên Cổn Cổn thì hình như kết cục của bọn họ không tốt lắm.
“Bọn họ bị thời gian ăn mòn, kẻ đùa bỡn thời gian, cuối cùng bị thời gian cắn nuốt.” Viên Cổn Cổn im lặng một lúc, nói.
“Bị thời gian ăn mòn?!” Vương Đằng nhíu mày, đang cân nhắc hàm nghĩa của câu nói này!
“Có người sử dụng thiên phú thời gian quá sớm, kết quả tuổi thọ không đủ, tạo thành thân thể già cả, nuốt hận mà chết, có người hấp thụ giáo huấn của người đi trước, giai đoạn đầu vững vàng, giai đoạn sau chờ cảnh giới tăng lên, có được tuổi thọ dài lâu rồi mới bắt đầu vận dụng thiên phú thời gian, sự đạt được nhiều chỗ tốt trong quá trình tu luyện thật, lúc chiến đấu cũng gần như đứng ở thế bất bại, nhưng cho dù người mạnh như cấp Bất Hủ, ở trước mặt thời gian, cuối cùng vẫn chưa đủ. Từng có người bị dòng chảy thời gian cắn nuốt, hoàn toàn biến mất trong thế giới vật chất, giống như chưa từng xuất hiện…”
Viên Cổn Cổn giải thích cho Vương Đằng từng câu từng chữ, trong giọng nói có từ mang theo hàm ý cảnh báo.
“Thời gian như thế, không gian cũng vậy!”
“Không gian cũng thần bí khó lường, chúng ta chỉ có thể nắm giữ được một phần lĩnh vực trong đó mà thôi, có nhiều lĩnh vực chưa biết đến lắm. Từ xưa đến nay, cường giả bị không gian cắn nuốt cũng không phải số ít.”
“Thiên kiêu có được thiên phú thời gian như lời ta nói vừa rồi, bọn họ đều từng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy, cuối cùng đều không tránh được cái chết, bởi vậy đừng quá mức ỷ lại vào thiên phú của mình, tu vi mới là căn bản!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận