Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1349: Đã đến lúc dạy hắn làm người rồi.

Cho nên hắn chỉ có thể nhìn về phía Vương Đằng, đợi Vương Đằng quyết định.
Ài, An Lan hắn thật sự không phải người nghèo, hắn chỉ không có nhiều tiền như vậy thôi.
“Vương Đằng, nếu ngươi không dám chơi thì thôi, ta nghe nói ngươi tới từ tinh cầu lạc hậu xa xôi, không có tiền cũng rất bình thường. Cẩn thận thua tới quần cũng không còn.” Tào Quan hơi hưng phấn, cười mỉa châm biếm nói.
“Hay là ta chơi với ngươi?” Vương Đằng nhìn hắn. “Đừng sợ, ta sẽ không tàn nhẫn như vậy, ít nhất sẽ giữ lại cho ngươi cái quần lót.”
“…” Tào Quan vội vàng lùi lại sau lưng Adris, lẩm bẩm: “Ngươi có gan thì chơi với thiếu gia Adris, không có gan thì nói thẳng.”
Vương Đằng dở khóc dở cười.
Ngay cả Tào Giảo Giảo cũng không nhìn nổi nữa, thực sự quá mất mặt rồi.
Vương Đằng khinh bỉ nói thẳng: “Xem dáng vẻ sợ sệt của ngươi kìa, nếu ta là Tào Hoành Đồ, lúc trước đã sút thẳng ngươi lên tường rồi.”
“Phụt!”
Người ở xung quanh phụt cười thành tiếng ngay tại chỗ.
Thực sự không nhịn được nữa.
Quá ác độc!
Miệng lưỡi của tên thanh niên này đúng là có độc nha.
An Lan phá lên cười ha hả, nhìn Tào Quan với ánh mắt kỳ quái.
“Ngươi!” Tào Quan sững người một lúc mới bình tĩnh lại, gương mặt lập tức ửng đỏ, tức đến mức xì khói.
Gương mặt Tào Giảo Giảo thoáng ửng hồng nhè nhẹ. Nàng xì một tiếng trong lòng, thầm mắt chửi Vương Đằng vô sỉ, lời nói thế này cũng đem ra nói được.
Adris bĩu môi, chê Tào Quan mất mặt, nhưng vẫn đứng dậy, lạnh giọng nói: “Đừng nói nhảm, rốt cuộc ngươi chơi hay là không chơi?”
“Được thôi, nếu ngươi đã muốn thua tiền, vậy ta đành chơi cùng với ngươi vậy.” Vương Đằng bình thản gật đầu nói.
“Muốn ta thua tiền, ngươi nghĩ nhiều rồi.” Adris chỉ về phía một người già bên cạnh, cười lạnh nói: “Người bên cạnh ta đây là tầm quặng sư cao cấp, có hắn ở đây, ngươi cho rằng ta sẽ thua ư.”
“Tầm quặng sư cao cấp!”
An Lan bất giác sửng sôt, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Ngươi tìm tầm quặng sư cao cấp giúp đỡ, vậy không công bằng.”
“Có gì không công bằng, cược quặng, ai mà không tìm một tầm quặng sư đến giám định. Các ngươi có bản lĩnh, thì cũng có thể tự tìm một tầm quặng sư đến giúp đỡ, ta đâu có cản.” Adris nói.
“Đúng vậy, có bản lĩnh các ngươi cũng có thể tìm tầm quặng sư đến đi.” Tào Quan mừng thầm, giống như đã nhìn thấy dáng vẻ Vương Đằng thua đến cái quần cộc cũng không còn.
Hắn đã hận Vương Đằng đến thấu xương, nhiều lần bị sỉ nhục, bản thân không thể tìm lại mặt mũi, chỉ có thể dựa vào Adris.
Tào Giảo Giảo lắc đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn thoáng qua ông lão bình thường.
Không ngờ rằng đây lại là một tầm quặng sư cao cấp!
Tầm quặng sư cao cấp ra tay, Vương Đằng hoàn toàn không hơi phần thắng nào.
“Rốt cuộc các ngươi chơi hay không chơi, chơi thì dẫn đường, không chơi thì ta đi đây.” Vương Đằng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn vị tầm quặng sư cao cấp kia một cái, thiếu kiên nhẫn nói.
“Người trẻ tuổi rất tự tin.” Tầm quặng sư cao cấp cười khà khà.
“Được, đi theo ta.” Adris cũng sợ Vương Đằng chạy mất, lập tức dừng nói nhảm, dẫn đường ở phía trước.
Vương Đằng vẫn không thèm liếc nhìn tầm quặng sư cao cấp kia, trực tiếp theo sau Adris đi về phía trước.
An Lan lập tức đuổi theo sau, cất tiếng hỏi: “Vương Đằng, đó là tầm quặng sư cao cấp đấy, ngươi có nắm chắc không, nếu không được thì chúng ta rút lui đi, không mất mặt.”
“Sao nào, ngươi sợ sao?” Vương Đằng cười nhạt.
“Ta sợ cái gì, ta lo ngươi thua mất cái quần thôi.” An Lan cạn lời nói.
“Yên tâm, không phải chỉ là một tầm quặng sư cao cấp thôi sao, đến lúc đó để hắn biết cái gì gọi là núi này cao còn có núi khác cao hơn.” Vương Đằng bình tĩnh nói.
An Lan nhìn hắn đầy hoài nghi, lẽ nào Vương Đằng còn có át chủ bài gì khác sao?
“Vương Đằng, lẽ nào ngươi cũng biết thuật tầm quặng?” Giọng nói của Viên Cổn Cổn đột nhiên vang lên trong đầu Vương Đằng. Nó từng nhìn thấy Vương Đằng lộ ra dáng vẻ này rất nhiều lần, mỗi lần đều ở dưới tình huống không thể nhất, tạo ra chuyện vượt ngoài dự liệu nhất, khiến nó không thể không hoài nghi Vương Đằng phải chăng đã nắm vững thuật tầm quặng.
“Bí mật.” Vương Đằng nói.
“Hứ, không nói thì thôi.” Viên Cổn Cổn không nói thêm lời nào. Trên cơ bản, mỗi lần nói như vậy, đều chứng minh Vương Đằng đã nắm chắc rồi, nó vốn không cần lo lắng làm gì.
Đám người nhanh chóng đến chỗ phường cược quặng, nơi này tụ hội rất nhiều thế lực lớn mở phường cược, không chỉ một nhà, mà là mấy mươi nhà.
Lợi nhuận bên trong ngành cược quặng lớn đến mức khó thể tưởng tượng. Không có thế lực và bối cảnh, ai dám mở sạp cược, một khi không cẩn thận sẽ bị người ta nhổ cỏ tận gốc.
Mà cũng chính vì thế lực khổng lồ sau lưng những phường cược quặng này, mà cho dù không thiếu cường giả đến cược quặng, nhưng ai cũng dựa theo quy tắc làm việc.
“Những phường cược quặng này tùy ý ngươi chọn, tránh chuyện nói ta ức hiếp ngươi là người mới đến.” Adris dừng chân, chỉ xung quanh nói.
Vương Đằng quan sát một vòng, không có nhà nào hắn quen biết cả.
“Vậy chọn phường cược quặng Tụ Tài này đi, đây là đại thể lực nắm giữ vô số mỏ quặng trong vũ trụ đặt chi nhánh phường ở Đế thành, thách bọn họ cũng không dám gây chuyện.” An Lan nháy mắt ra hiệu, truyền âm nói.
“Tụ Tài?!” Vương Đằng nhìn thấy cái tên quê mùa này, khóe miệng nhịn không được giật một cái, truyền âm nói: “Đây là phường chi nhánh của thế lực lớn trong vũ trụ? Mà không phải là một sòng bạc nhỏ gì đó? Ngươi đang nghiêm túc hả?”
“Khụ khụ, Tụ Tài, Tụ Tài mà, người ta mở phường cược quặng chính là vì muốn kiếm tiền, tuy rằng hơi đơn giản quê mùa, nhưng ngụ ý rõ ràng, không có vấn đề gì cả.” An Lan ho khan một tiếng.
“Vậy sao không kêu là Vượng Tài đi?” Vương Đằng trầm mặt nói.
“...” An Lan cạn lời để nói.
Ngươi xem sòng cược này là chó hả!
“Chi bằng sau này chúng ta hợp tác mở một phường, đặt tên là Vượng Tài.” Vường Đằng sờ cằm nói.
“... Ngươi má nó đúng là nhân tài.”
Suy cho cùng An Lan vẫn chưa nói câu này ra khỏi miệng, chỉ mắng chửi trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận