Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1268: Nọa Vụ Ma Hoàng!

Thủ lĩnh quân thủ vệ trợn tròn mắt nhìn hắn.
Phù văn đại sư hói đầu cũng dừng lại không vùng vẫy nữa, nhìn phù văn được sửa chữa như lúc đầu bằng ánh mắt sững sờ, rồi lại nhìn Vương Đằng – người đã xoay người đi về nơi bị phá hỏng khác. Ngay cả bản tay vô hình sau lưng hắn biến mất lúc nào cũng không biết, sau đó hắn bị ngã mạnh xuống đất.
“Ai ui!” Phù văn đại sư hói đầu xoa xoa cái mông, sợ hãi kêu một tiếng.
Phù văn đại sư hói đầu bất chấp mông đau, vội lăn tới nơi Vương Đằng vừa sửa chữa xong.
Hắn mở to mắt nhìn trận pháp đã được sửa xong, không khỏi há hốc mồm.
“Đây đây đây…”
Phù văn đại sư hói đầu quả thực không dám tin vào mắt mình, miệng cứ không ngừng lặp đi lặp lại chữ ‘đây’, nhưng lại không thể nói ra gì cả.
Sửa chữa hoàn hảo!
Đây quả thực là sửa chữa hoàn hảo mà!
Gần như giống như đúc trận pháp trước khi bị hư hại, không có bất cứ điểm khác biệt!
Càng quan trọng hơn là, thời gian mà hắn sửa chữa mất bao lâu? Loại tốc độ này gần như làm sáng mù mắt hắn luôn!
Thời gian mới chỉ có năm sáu nhịp thở thôi!
Cho dù là hắn cũng không thể làm được nhanh như vậy, hoàn thành sửa chữa trận pháp tinh chuẩn như thế, mà đối phương thoạt nhìn chỉ là một chàng trai trông còn rất trẻ.
Đây rốt cuộc là yêu nghiệt chạy từ đâu tới đây vậy!
Đợi chút, ngọn lửa màu xanh kia…
“Phàn đại sư, ngươi không sao chứ?” Lúc này, thủ lĩnh quân thủ vệ đi tới hỏi thăm.
“Ta rất ổn!” Phù văn đại sư hói đầu – Phàn Thái Ninh giật mình lấy lại tinh thần, vội nắm lấy cổ áo của thủ lĩnh quân thủ vệ, hỏi: “Người vừa nãy là ai? Ngươi tìm phù văn đại sư này ở đâu hả, à không đúng, có thể là Tông sư?”
“Hả... Tông sư!” Thủ lĩnh quân thủ vệ cũng không để ý Phàn Thái Ninh vô lễ, nghe được lời hắn nói, lập tức kinh ngạc.
Vương Đằng là Tông sư phù văn?!
Không thể nào!
“Nói đi, người kia là ai?” Phàn Thái Ninh vội la lên.
“Hắn là khách của Tiki đại nhân, tên là Vương Đằng, tự xưng là phù văn đại sư, ta cũng không biết thân phận cụ thể của hắn.” Thủ lĩnh quân thủ vệ luôn miệng nói.
Phàn Thái Ninh bỏ hắn ra, đuổi theo bóng dáng Vương Đằng.
Lúc này, Vương Đằng đang đẩy phù văn đại sư cao gầy sang một bên, tự thay hắn tiếp tục sửa chữa trận pháp.
Phù văn đại sư cao gầy đang muốn phát cáu, lại bị Phàn Thái Ninh chạy tới kéo ra, làm dấu im lặng với hắn: “Xuỵt! Nhìn trước đã!”
Phù văn đại sư cao gầy thấy Phàn Thái Ninh như vậy, gương mặt đầy vẻ nghi ngờ, nhưng cũng kiềm chế lại cơn giận, nhìn về phía Vương Đằng.
Vừa nhìn một cái, hắn cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, vẻ khiếp sợ tràn đầy khuôn mặt.
“Đây!”
“Xuỵt!”
Phàn Thái Ninh lập tức cắt đứt lời hắn.
Lần này không cần hắn nhiều lời, phù văn đại sư cao gầy lập tức tự bịt miệng, sau đó tiếp tục xem không chớp mắt.
Tuy nhiên, Vương Đằng đã nhanh chóng sữa chữa xong chỗ trận pháp này, sau đó đi xuống phía bên dưới.
Hai người vội chạy lên nhìn, vội vàng hút một ngụm khí lạnh, gương mặt lộ vẻ khó tin.
Sửa chữa quá hoàn hảo!
“Lão Phàn, đây là ai vậy?” Phù văn đại sư cao gầy hỏi.
“Không biết, nhưng trình độ phù văn của hắn chắc chắn trên hai chúng ta.” Phàn Thái Ninh lắc đầu, vội đuổi theo Vương Đằng: “Đi thôi đi thôi, chạy nhanh qua nhìn.”
Phù văn đại sư cao gầy gật đầu lia lịa, sau đó cùng Phàn Thái Ninh đuổi theo Vương Đằng.
Không bao lâu sau, một phù văn đại sư khác cũng gia nhập đội ngũ theo đuôi Vương Đằng, đội ngũ càng lúc càng lớn mạnh…
Cho nên ở nơi trận pháp bị hư hại xuất hiện một cảnh tượng rất khôi hài. Một đoàn phù văn đại sư tuổi khá lớn đi theo một người thanh niên trẻ tuổi chạy đi khắp nơi. Nhưng lại sợ quấy rầy đến hắn, tất cả đều rất cẩn thận, rón ra rón rén như ăn trộm.
Khoảng mười phút sau, Vương Đằng đã sửa xong hoàn toàn, lỗ hổng của trận pháp đã được vá lại như lúc đầu trong nháy mắt, loài Hắc Ám phía ngoài lập tức bị cản lại.
Võ giả của đế quốc Đại Càn kích động không thôi, đánh về phía những loài Hắc Ám còn ở lại trong trận pháp và bắt đầu giết chúng.
Những loài Hắc Ám này không nhận được sự giúp đỡ của loài Hắc Ám bên ngoài, không qua bao lâu đã bị đánh tan.
Mọi người đều hoan hô.
“Vị đại sư này…” Phàn Thái Ninh đi tới trước mặt Vương Đằng, cả những phù văn đại sư và phù văn sư khác phía sau hắn đều trông ngóng nhìn Vương Đằng.
“Có chuyện gì thì đợi đánh lui loài Hắc Ám rồi hãy nói. Những trận pháp khác bị hỏng còn chưa sửa đâu, mọi người đừng rảnh như thế nữa, nhanh qua hỗ trợ đi.”Vương Đằng nói xong thì vội chạy tới phía cái khe hở của một trận pháp khác.
Bọn họ chẳng qua mới đạt được thắng lợi trong một bộ phận nhỏ mà thôi. Cả tòa pháo đài chiến tranh còn có rất nhiều nơi bị loài Hắc Ám xâm lấn, giờ vẫn chưa phải là lúc thả lỏng.
Nhóm người Phàn Thái Ninh cũng lập tức hiểu rõ, vội chạy theo Vương Đằng tới khe nứt của trận pháp.
Thực lực thấp nhất của những phù văn đại sư này cũng là cấp Hành Tinh. Tất cả đều có thể ngự không mà đi, mặc dù tốc độ không kịp Vương Đằng nhưng khoảng cách ngắn như vậy, cũng không bị bỏ lại quá xa.
“Các ngươi đi sửa chữa khe nứt khác đi, bên này giao cho ta.” Vương Đằng nói.
“Được!”
Đám người Phàn Thái Ninh hơi tiếc nuối. Bọn họ rất muốn theo sau Vương Đằng quan sát quá trình hắn sửa chữa. Trình độ của Vương Đằng cao hơn bọn họ rất nhiều, quan sát hắn sửa chữa trận pháp giúp bọn họ có được trợ giúp rất lớn. Nhưng bọn họ cũng biết hiện tại tình huống khẩn cấp, bây giờ không phải thời điểm quan sát học hỏi.
Thế nên mấy người chỉ đành gật đầu, chạy tới một khe nứt khác.
“Những người khác không quen biết Vương Đằng đại sư, ta đi giới thiệu giúp hắn, tránh gây hiểu lầm.” Phàn Thái Ninh đột nhiên đi ngoặt lại, thế mà lại xoay người đuổi theo Vương Đằng.
“Móa, Phàn Thái Ninh, đồ hèn hạ!”
Những phù văn sư khác tức đến nỗi trợn tròn mắt, râu dựng ngược lên, thầm hận chính mình lại không nghĩ tới cái này, để Phàn Thái Ninh nhặt được hời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận