Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 736: Ông cụ Nhậm gia hộc máu rồi, mau kéo đi cấp cứu!

Đúng là quá không thể tưởng tượng nổi!
Chỉ riêng nguyên lực Ngũ hành, người bình thường có hai hệ hoặc ba hệ nguyên lực cùng lúc đã là thiên tài trong thiên tài, kết quả Vương Đằng lại có nguyên lực ngũ hàng cùng lúc.
Hơn nữa lúc này nguyên lực Ngũ hành này còn đều cùng vào cấp Chiến Tướng!
Đó là cấp Chiến Tướng đấy!
Người bình thường muốn vào cấp Chiến Tướng cực kỳ khó khăn, không biết bao nhiêu người đấu tranh vất vả ở bên ngoài ngưỡng cửa kia.
Nếu không cường giả cấp Chiến Tướng đã không ít như vậy.
Nhưng tới chỗ Vương Đằng đúng là đơn giản như ăn cơm, uống nước, chớp mắt cái một hệ nguyên lực đã vào cấp Chiến Tướng, chớp mắt cái nữa lại một hệ nguyên lực vào cấp Chiến Tướng, chớp mắt cái nữa nữa lại một hệ nguyên lực vào cấp Chiến Tướng…
Tốc độ quá nhanh, mắt cũng sắp chớp mù luôn rồi!
Đây là chuyện người bình thường có thể làm được sao?
Thằng nhóc kia đúng là quái vật, quái dị!
Tài tình như vậy, hành động vĩ đại như vậy, xưa nay chưa từng có ai, thậm chí… sau này cũng không có ai!
…Đợi đã, Vương Đằng còn có nguyên lực hệ Băng, nguyên lực hệ Phong, nguyên lực hệ Lôi…
Ôi trời ơi!
Những người biết rõ về nội tình của Vương Đằng như Bành Viễn Sơn, Đồng Hổ và Đàm Đài Tuyền, bỗng nhiên như bị sét đánh, mắt trợn to hết cỡ.
Mẹ ơi!
Không lẽ nào thằng nhóc kia là võ giả toàn hệ sao???
Suy nghĩ này khiến mọi người đều ngơ ngác!
“Đàm Đài Tuyền, rốt cuộc đồ đệ này của ngươi là chủng loại gì vậy?” Diệp Cực Tinh đang chiến đấu, không khỏi lớn tiếng hô với Đàm Đài Tuyền.
“Cút, sao lão nương biết được, cũng không phải do lão nương sinh!” Đầu Đàm Đài Tuyền đầy tuyến đen, phẫn nộ quát.
“Ha ha ha!” Diệp Cực Tinh lại cười to. “Dù nói thế nào, tóm lại là chuyện tốt. Mặc dù Vương Đằng mới vào cấp Chuẩn Chiến Tướng thập tinh, nhưng sức chiến đấu này e là đã đuổi kịp cấp Chiến Tướng hạ vị thập nhất tinh rồi!”
Nghe vậy mọi người vui mừng khôn xiết.

Trong đám người, mấy cô gái như Lâm Sơ Hàm, Từ Uyển Đồng nhìn bóng dáng trên bầu trời kia, miệng hơi há to, khó mà ngậm lại.
“Sơ Hàm, đây thật sự là chó nhà ngươi sao?” Từ Uyển Đồng ngây ngốc hỏi.
“Ta không biết!” Lâm Sơ Hàm đã hoàn toàn rối loạn chừng mực, cũng không có tâm trạng đính chính quan hệ của hai người, lơ đễnh lắc đầu.
Nàng thật sự không ngờ Vương Đằng đã đi tới bước này rồi.
Nguyên lực Ngũ hành cấp Chiến Tướng, đây là khái niệm gì? Đúng là không thể tưởng tượng.
“Sơ Hàm, ta thật là ngưỡng mộ, đố kỵ đấy.” Điền Tiếu Tiếu đột nhiên xa xăm nói.
Nghe vậy trong lòng Lâm Sơ Hàm không khỏi tràn ra sự tự hào, mặc dù hai người chưa thật sự xác nhận quan hệ, nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nhưng ngay sau đó, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng lên trong lòng nàng.
Vương Đằng đi quá nhanh, hiện giờ khoảng cách giữa nàng và Vương Đằng thực sự quá lớn, nàng còn có thể đứng bên cạnh hắn không?
Lâm Sơ Hạ bên cạnh nàng lại không nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Đằng trên bầu trời, bên trong chứa đựng ánh sáng sâu nhất trong nội tâm của thiếu nữ.

Đại học số 1, Hạ đô.
Cơ Tu Minh âm thầm chấn động, sắc mặt trắng bệch, cảm giác giống như một ngọn núi cao đã được dựng lên trước mặt, khó có thể vượt qua được.
Bên cạnh hắn là những sinh viên của Đại học số 1, Du Đào, Mao Na nhìn Cơ Tu Minh, thực ra bọn họ có thể hiểu được tâm trạng phức tạp lúc này của Cơ Tu Minh.
Từ sau thất bại trong cuộc thi Võ đạo, Cơ Tu Minh vẫn luôn liều mạng tu luyện, để lần sau gặp Vương Đằng, có thể đánh bại đối phương, đoạt lại vinh quang thuộc về mình.
Những điều này bọn họ đều nhìn trong mắt.
Nhưng bây giờ Vương Đằng hắn luôn xem là đối thủ lại đột nhiên dẫn trước khá xa, hơn nữa khoảng cách chênh lệch quá xa.
Cách gọi đối thủ không hề nghi ngờ đã trở nên cực kỳ buồn cười.
Ánh mắt Vương Đằng đã sớm nhìn xa hơn, còn Cơ Tu Minh vẫn tìm kiếm bóng lưng của hắn phía sau hắn.
“Tu Minh, ngươi phải xác định vị trí của mình, có thể lấy hắn làm mục tiêu, nhưng đừng so sánh. Thằng nhóc kia đã không thể nhìn theo lẽ thường rồi.” Viện trưởng học viện Võ Đạo của Đại học số 1 thu lại ánh mắt kinh ngạc, không khỏi thầm thở dài, vỗ vai của Cơ Tu Minh, an ủi nói.
“Viện trưởng, ta hiểu.” Cơ Tu Minh cay đắng trong lòng, sắc mặt trắng bệch, gật đầu.
Trước kia viện trưởng đều nói với hắn, hắn là người mạnh nhất thế hệ trẻ, tương lai nhất định sẽ vào cấp Chiến Tướng trước, là người dẫn đầu.
Nhưng bây giờ ngay cả viện trưởng cũng không thể không thừa nhận, bọn họ không đuổi kịp được tiến độ của Vương Đằng sao?
Cơ Tu Minh không cam lòng lắm, chí khí bị đả đích to lớn.

Nhậm gia, cả người Nhậm Kình Thương đều đang run rẩy, hắn cật lực muốn khống chế cơ thể của mình, nhưng làm thế nào cũng không được.
Hắn run rẩy không phải vì sợ hãi, mà là một cảm giác vô lực sâu sắc.
Giống như có một áp lực vô hình đang đè trên đỉnh đầu của hắn, khiến cả người hắn căng cứng, dù thế nào cũng không đột phá được sự trói buộc của áp lực này.
Hắn cắn chặt răng, muốn nhấc lên ý nghĩ so tài cao thấp với Vương Đằng, nhưng ý nghĩ này không thể dâng lên được nữa.
Ấm ức, bất đắc dĩ, cay đắng, u ám… Vô số biểu cảm xẹt qua gương mặt hắn.
Giờ phút này, trạng thái của Nhậm Kình Thương thật sự bùng nổ rồi, nổ còn tan nát hơn cả ông cụ Nhậm gia.
Mà sắc mặt ông cụ Nhậm gia ở bên cạnh đột nhiên đỏ bừng, phụt một tiếng, hắn phun máu ra, cơ thể già nua không có sức lực mà ngã trên xe lăn.
“Ông cụ ngất xỉu rồi!”
“Mau! Mau! Mau kéo đi cấp cứu!”
Mọi người quanh Nhậm gia cực kỳ hoảng sợ, vô cùng hỗn loạn.
Có khi, chuyện khiến kẻ địch đau khổ nhất không phải là giết chết bọn họ, mà là từng bước đánh tan nội tâm của bọn họ, khiến bọn họ sống trong giày vò.
Tình hình Nhậm gia, Vương Đằng vốn không biết.
Cho dù biết rồi, cũng sẽ không để ý, kẻ bại trận có tư cách gì lọt vào mắt của hắn.
Lúc này, Vương Đằng bay cao lên không trung rồi dừng lại, nhìn xuống thành phố Đông Hải phía dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận