Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1096: Nào, biểu diễn cưỡi mây đạp gió!

Tuy rằng đòn nghiêm trọng bằng phần đuôi của nó không coi là chiêu thức mạnh nhất, nhưng dù sao cũng coi như là một đòn của tinh thú cấp Vương, vì sao thằng nhãi nhân loại này có thể chống đỡ được vậy?
Hơn nữa còn là một bàn tay tiếp được.
Ngay sau đó, ánh mắt của nó lạnh lẽo, sát ý bắn ra, thằng nhãi nhân loại này thậm chí lại có thực lực như vậy, uy hiếp thật sự quá lớn, quyết không thể để hắn còn sống.
U Minh Cự Mãng rút đuôi, định thu hồi đuôi về.
Nhưng nó phát hiện cho dù như thế nào mình đều không thể rút đuôi về, đuôi bị bàn tay kia túm chặt lấy, không thể động đậy chút nào…
“??”
Một khắc này, toàn thân U Minh Cự Mãng đều ngớ ra, đồng thời một luồng dự cảm không tốt hiện lên trong đầu nó.
Nhân loại này có vẻ không thích hợp!
“Nhân loại, bổn vương cho ngươi một cơ hội, buông đuôi của bổn vương ra, nếu không…” U Minh Cự Mãng giả bộ lạnh nhạt, chậm rãi mở miệng nói.
“Nếu không thì sao?” Một bàn tay Vương Đằng cầm lấy cái đuôi của U Minh Cự Mãng, một bàn tay chắp sau lưng, ngẩng đầu cười như không cười nhìn nó, hỏi.
“Nhân loại, ngươi đừng không biết tốt xấu, bổn vương thấy ngươi có thực lực không tệ, cho ngươi thần phục bổn vương, mới vừa rồi bổn vương vốn không dùng lực, ngươi đừng phạm sai lầm.” U Minh Cự Mãng vừa thấy biểu cảm của Vương Đằng, trong lòng hơi sợ, nhưng luận về ra vẻ nó cũng có một tay, giọng điệu không thay đổi, dáng vẻ cao cao tại thượng nói.
“Ta đây thật sự cảm ơn ngươi lải nhải!” Vương Đằng câm nín đáp lại một cái xem thường.
Ra vẻ!
Tiếp tục ra vẻ!
Ra vẻ nhiệt tình vào!
Dù thế nào hắn đều không ngờ rằng con cự mãng này lại còn là một kẻ ra vẻ cừ khôi.
Chu Huyền Vũ cũng nhìn xem đến ngây người.
Hắn đã tự mình cảm nhận đất rung núi chuyển mới vừa rồi, có thể thấy được lực lượng ẩn chứa trong một đòn đó khủng bố đến cỡ nào.
Kết quả, Vương Đằng lại dùng một bàn tay đón đỡ được một đòn này!
Tên này vẫn là người sao?
Rốt cuộc lực lượng của hắn khủng bố cỡ nào mới có thể làm được nhẹ nhàng đến như vậy?
Hơn nữa không chỉ đơn giản là lực lượng.
Nhìn mặt đất xem, không xuất hiện cả một cái khe, nói rõ Vương Đằng dùng thân thể của mình hoàn toàn chống đỡ lấy luồng lực lượng kia.
Nếu như thân thể của hắn không đủ mạnh mẽ, ở dưới lực lượng này nhất định sẽ trực tiếp nổ tung.
Cho nên thân thể của Vương Đằng nhất định đã mạnh mẽ đến mức độ cực kỳ khủng bố!
Chu Huyền Vũ chấn động trong lòng, ngây ngốc nhìn Vương Đằng.
Tên này thật sự là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
Nhưng mà lối suy nghĩ của hắn lại không được bình thường, vào lúc này còn có thời gian rảnh rỗi ở đó nói chuyện tào lao với con cự mãng kia.
Cũng không nhìn xem đây là tình huống gì hả đồ khốn!
Chúng ta đang vội đấy!
Cả bụng chửi của Chu Huyền Vũ không thể phun ra được.
Giống như cảm nhận được oán niệm của Chu Huyền Vũ, trên mặt Vương Đằng lộ ra một tia ngượng ngùng, cười cười với hắn, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn lại: “Nói nhảm đến đây thôi, hiện giờ ta cũng cho ngươi một cơ hội, thần phục hoặc là… chết!
“…” U Minh Cự Mãng.
Đù má, vô tình!
Mới vừa rồi không phải vẫn nói chuyện bình thường sao, đột nhiên lại thay đổi sắc mặt, như vậy tốt thật sao?
Nhân loại, quả nhiên đều là động vật máu lạnh!
Nhưng mà muốn để U Minh Cự Mãng thần phục hiển nhiên không có khả năng, sự kiêu ngạo của tộc U Minh Cự Mãng không cho phép nó làm chuyện như vậy.
Huống hồ còn chưa chân chính giao chiến, ai biết cuối cùng hươu chết về tay ai?
Mới vừa rồi chỉ hơi kiêng kỵ mà thôi, không có nghĩa rằng nó sợ rồi.
Nó đường đường U Minh Cự Mãng cấp Vương, thực lực rất mạnh.
Rất mạnh thật sự!
“Grào!”
Để tỏ vẻ mình không hề sợ, U Minh Cự Mãng rít gào một tiếng trước, sóng khí cuồn cuộn, thoạt nhìn dáng vẻ hung hãn vô cùng.
Thật sự, siêu hung hãn!
“Chết!”
Nửa thân trên của U Minh Cự Mãng cuối cùng đã thò ra khỏi mây đen, chợt đsanh về phía Vương Đằng ở bên dưới.
Miệng khổng lồ há to, giống như có xu thế nuốt trời, Vương Đằng ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy một cái hang sâu tối đen cùng với răng nanh dữ tợn vô cùng vĩ đại, tất cả xung quanh đều bị che đậy.
Hắn so sánh lại, cảm thấy thân thể nhỏ bé của mình có thể còn chưa đủ để nhét kẽ răng cự mãng này.
Ý niệm hỗn độn này chỉ thoáng qua mà thôi, Vương Đằng buông bàn tay đang nắm lấy đuôi cự mãng, toàn thân biến mất tại chỗ.
Rầm!
U Minh Cự Mãng ngậm miệng to lại, nuốt một ngụm không khí tinh thuần lạnh lẽo.
Hương vị thật tốt… tốt cái rắm!
Nó vội vàng ngẩng đầu lên, tìm kiếm bóng dáng của nhân loại kia.
Nhưng vào lúc này, nó đột nhiên cảm thấy đầu trầm xuống, bên tai lập tức nghe được giọng nói của nhân loại kia truyền đến: “Con rắn nhỏ, nào, biểu diễn cưỡi mây đạp gió, đi!”
“…” Hiện giờ Chu Huyền Vũ không hề lo lắng cho an nguy của Vương Đằng nữa, hắn đã nhìn ra được, Vương Đằng tên này còn có tâm tình đùa giỡn cự mãng, có thể thấy được vẫn chưa coi nó là quan trọng.
Đây là biểu hiện của lực lượng tràn đầy.
Thứ duy nhất để cho hắn không nói được gì, tên này quá khiêu thoát.
Đi?
Thần cmn đi!
Coi một con cự mãng thành con ngựa mà cưỡi, mệt cho hắn nghĩ ra được.
U Minh Cự Mãng bị người đứng lên đầu trong im hơi lặng tiếng, lập tức kinh hãi trong lòng, nhưng sau khi nghe được lời Vương Đằng nói, nó nổi giận.
Phẫn nộ siêu cấp!
Gan chó của nhân loại này thật lớn, lại dám coi nó như vật cưỡi!!!
“Cút xuống cho ta!”
Trong phút chốc, U Minh Cự Mãng hất mạnh đầu, muốn hất văng tên khốn đang đứng trên đầu nó xuống.
“Đừng vất vả, ngươi không hất ta xuống được đâu, người dưới kia tặng cho ta biệt danh tài xế lão luyện giải đua Drag (đua Drag là một môn thể thao đua xe tay đôi mạo hiểm của xe ô tô, mô tô phân khối lớn trên đoạn đường ngắn chỉ 400m), ngươi chỉ là một con rắn nhỏ, còn định hất văng ta ra, thật sự sỉ nhục biệt danh của ta.” Một bàn tay Vương Đằng chộp lên trên sừng của U Minh Cự Mãng, giọng nói nhàn nhạt truyền ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận