Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 872: Các ngươi xứng à!

Chiến kỹ này là một thể với không gian tử vong của cung Cự Giải, chỉ khi trở thành thánh kỵ sĩ cung Cự Giải mới được kế thừa.
Người ngoài không thể có được, bằng không, nếu võ giả nào trên núi Thánh cũng nắm giữ chiến kỳ này thì có khi họ đã vô địch thiên hạ từ lâu rồi.
Và không ngờ rằng Vương Đằng lại có được theo cách này!
Ánh mắt Vương Đằng lóe lên, giờ thì hắn đã hiểu rõ về ‘Minh Táng’ này rồi.
Hắn phát hiện ra chiêu này không phải không có hạn chế, trái lại còn rất nhiều hạn chế là đằng khác.
Thứ nhất, đó là nhất định phải có thiên phú không gian cực cao mới có thể tu luyện được, võ giả bình thường thì không thể.
Hơn nữa, cho dù có học được thì cũng không thể sử dụng nó vô tận, bởi vì mỗi lần sử dụng đều sẽ tiêu hao căn nguyên linh hồn, mà căn nguyên linh hồn thì không thể gia tăng thông qua tu luyện.
Một khi thi triển ‘Minh Táng’ quá nhiều lần, võ giả mạnh mẽ mấy đi chăng nữa cũng sẽ chết khi linh hồn tan biến.
Thể linh hồn trong không gian tử vong cung Cự Giải không phải do mình Marcus có được, mà là kết quả của việc tích lũy của rất nhiều đời thánh kỵ sĩ cung Cự Giải.
Tiếc là đối mặt với một kẻ xài hack như Vương Đằng, mọi thành quả cố gắng của bao đời thánh kỵ sĩ cung Cự Giải đều đổ sông đổ bể hết.
Bảo sao Marcus lại căm thù hắn đến thấu xương và muốn trừ khử hắn ngay lập tức.
Mối thù này có hơi lớn!
Thứ hai, ‘Minh Táng’ chỉ có thể sử dụng với người có thực lực thấp hơn mình, thực lực càng chênh lệch bao nhiêu, xác suất thành công càng cao bấy nhiêu, nếu thực lực đôi bên ngang ngửa nhau thì tỷ lệ thất bại là rất cao.
Sở dĩ Marcus có thể chấn động thể linh hồn của Vương Đằng, nguyên nhân lớn nhất là vì hắn nhận được lực lượng của chòm sao, thực lực luôn ở trong trạng thái bùng nổ cực hạn, lại thêm hắn không tiếc tiêu hao linh hồn lực để giết được Vương Đằng, xem như là quyết chí đến cùng.
Tiếc là cuối cùng hắn vẫn không thành công.
Nghĩ tới đây, đầu óc Vương Đằng nảy ra chút nghi vấn: “Luồng sức mạnh giúp ổn định thể linh hồn của ta có phải do hệ thống ra tay không nhỉ?”
Hắn chỉ có thể liên tưởng đến khả năng này.
Ngoài hệ thống thì làm gì có thứ gì có thể khắc chế được công kích ảo diệu đến thế.
“Cha hệ thống nè, nói câu xem phải ngươi không?” Vương Đằng hỏi trong đầu.
“Nếu đúng thì chít lên một tiếng xem nào.”
“...”
“Quen nhau cả rồi, đừng chảnh chóa như thế chứ? Nói đi rồi ta sẽ cảm ơn ngươi.”
“...”
“Rồi ok, không nhận thì thôi.” Vương Đằng bất đắc dĩ, đại lão hệ thống chưa từng chít lên một tiếng nào, không biết có phải do không biết nói không?
Một suy nghĩ ai oán bỗng dưng nảy lên trong đầu, làm hắn lập tức cảm thấy sởn tóc gáy, rùng mình ớn lạnh.
“Cha hệ thống, ta sai rồi!” Vương Đằng vội vàng nhận sai, ngoan như cún.
...
“Lớn lối quá nhỉ, ngươi muốn chém ai thì chém à, thế thì thể diện núi Thánh ta để vào đâu?” Người đàn ông tóc vàng đứng đối diện thấy mình bị ngó lơ thì giận sôi gan, lạnh lùng nói.
Rốt cuộc, Vương Đằng cũng ngoái đầu nhìn về phía đối phương, thản nhiên nói: “Thể diện không phải thứ cho người khác xem mà tự có được, hành vi của núi Thánh các ngươi hôm nay thật khiến ta mở mang tầm mắt.”
Gã tóc vàng cứng họng, cả giận nói: “Cho dù núi Thánh có chút chậm trễ cũng đâu đến mức ngươi phải ra tay giết người!”
“Thế tại sao ngươi không nói thế khi Marcus muốn giết ta ấy?” Vương Đằng cười khẩy: “Còn nữa, muốn giết ta mà ngươi nói thành có chút chậm trễ à? Các ngươi biết đổi trắng thay đen thật đấy.”
“Ngươi!”
Một lần nữa bị chặn họng, gã tóc vàng nào phải đối thủ của Vương Đằng, lần này bị hắn nói cho á khẩu, không tìm được lý do gì để phản bác.
Gã tóc vàng hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Ta không đôi co với ngươi, hôm nay nếu ngươi giết thánh kỵ sĩ của núi Thánh chúng ta, vậy thì phải ở lại đây để chịu sự phán xét của Thánh điện.”
“Phán xét của Thánh điện á? Ha ha ha!” Vương Đằng cười rũ rượi, trên mặt đầy sự khinh thường: “Ta là võ giả nước Hạ, khi nào đến phiên núi Thánh các ngươi xử phạt ta?”
Nói xong, vẻ mặt hắn thay đổi, lạnh lùng nói: “Các ngươi xứng ư!”
Lời vừa thốt ra, cả gã tóc vàng và Floss đều biến sắc.
Giờ thì gã tóc vàng mới nhớ ra Vương Đằng là võ giả nước Hạ, phía sau hắn là cả một cường quốc hàng đầu thế giới!
Với thực lực và tư chất của Vương Đằng, hẳn là hắn rất được coi trọng ở nước Hạ.
Với lai lịch này, dù có cho họ cơ hội thì họ cũng không thể tùy tiện áp đặt sự phán xét của Thánh điện lên Vương Đằng.
Gã tóc vàng rất khó chịu, hắn cảm thấy quyền lực của mình bị sỉ nhục và dẫm đạp. Với thân phận và địa vị của mình, hắn chưa phải chịu nỗi uất ức như thế bao giờ.
“Chẳng lẽ không thể động vào hắn ư?” Gã tóc vàng cũng bất lực, uất ức đến cùng cực.
“Không thể, kẻ sát hại Marcus nhất định phải cho núi Thánh một câu giải thích rõ ràng, nếu không chẳng phải thế nhân sẽ cảm thấy núi Thánh ta dễ bắt nạt hay sao!”
Đầu óc hắn hiện lên một loạt ý nghĩ, cuối cùng ánh mắt hắn lóe lên, bất thình lình nói: “Floss, cùng ta bắt giữ hắn.”
“Hiền giả Eliphas!” Floss biến sắc, nhìn gã tóc vàng.
Hắn không ngờ rằng hiền giả Eliphas lại chọn cách lờ đi sức ép đến từ nước Hạ mà cưỡng chế áp dụng phán xét của Thánh điện lên Vương Đằng.
“Ra tay đi!” Eliphas quát lên.
Vừa dứt lời, hắn đã biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện giữa không trung, chiến kiếm trong tay chém về phía Vương Đằng.
Ánh kiếm nhoáng lên, bốn phía đều bị chiếu sáng, chỉ có độc tia sáng xanh khốc liệt.
Như thể vạn vật đều biến mất, chỉ còn lại một kiếm này phong tỏa tứ phía, không thể né tránh.
Chỉ là một đòn hết sức đơn giản của gã tóc vàng đã mạnh đến như thế, quả là khó lường.
“Được lắm!”
Vương Đằng giận dữ bật cười, xem ra gã tóc vàng này mặc kệ đúng sai, quyết tâm muốn phán xét hắn.
Uỳnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận