Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 878: Vương mỗ ta thật sự là người tốt!

Trong thoáng chốc, ý lạnh đã cuộn trào quanh người nàng, lan ra bốn phía, một lớp băng trắng như tuyết xuất hiện trong không trung.
Tất cả xung quanh đều bị đóng băng, kể cả Vương Đằng vừa xuất hiện sau lưng nàng.
“Còn muốn đánh lén!” Afrika thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lại cười lạnh lùng liên tục, cực kỳ khinh thường.
Ầm!
Đột nhiên, đầu nàng đau nhói như bị vật nặng hung hăng đập xuống.
“Sao lại vậy?” Gương mặt xinh đẹp của Afrika đầy vẻ ngạc nhiên, nàng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Vì sao Vương Đằng rõ ràng đã bị đóng băng lại xuất hiện sau lưng nàng.
Người này không phải quỷ đấy chứ?
“Chẳng phải ngươi nói ta là kẻ xấu xa, thế ta thể hiện cho ngươi xem.” Lời Vương Đằng pha trò xuất hiện bên tai nàng.
Sau đó là từng tiếng nặng nề.
Ầm ầm ầm…
Ầm ầm ầm…
Âm thanh nặng nề vang lên trong không trung, rõ ràng lanh lảnh chói tai.
Dù sao thì âm thanh này cũng phát ra từ một viên gạch đập vào đầu thánh kỵ sĩ, chứ không phải khúc gỗ đụng vào nhau.
Afrika bị đánh bất tỉnh.
Nàng đoan trang tao nhã, xinh đẹp động lòng người, khí chất hơn người như vậy, bây giờ lại bị người ta cầm gạch đập thẳng vào đầu?
Nàng thật sự không thể tin được có người sẽ làm vậy với nàng!
Dù thế nào cũng không ngờ được có một ngày mình sẽ bị đối xử thảm thương như vậy.
Ăn hiếp người quá đáng!
Ầm!
“A!”
Vương Đằng chẳng nể tình chút nào, cay nghiệt vùi dập bông hoa, đập viên gạch trong tay hết sức thuận tay, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Afrika đã biến dạng rồi.
Làn da vô cùng mịn màng bị đánh, không bao lâu đã đỏ ửng, sưng tấy lên.
Mấy người Arodney, Alor nhìn đến sững sờ, Vương Đằng này hung dữ vậy, đến cả người đẹp như Afrika cũng ra tay tàn bạo!
Chẳng lẽ tên này chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào sao?
Trai thẳng sắt thép!
Đương nhiên, suy nghĩ này cũng chỉ lướt qua trong đầu mấy người họ thôi, mấy người thấy Vương Đằng xuất hiện, lập tức vây lại đánh hắn.
Đồng thời cứu viện cho Afrika.
Quá thảm!
Thật sự quá thảm, người đẹp như hoa đã bị đánh thành đầu heo, không dám nhìn thẳng.
“A!” Afrika cũng không giữ hình tượng nữa, thất thanh hét lên.
Đầu nàng bị đập đến hoa cả mắt, cơ thể lung lay, nhưng nàng vẫn vùng vẫy, muốn thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của Vương Đằng.
Mà Vương Đằng cứ như nhọt dính vào xương, theo thật chặt, viên gạch kia cũng như dính vào đầu Afrika, chỉ đâu đánh đó, chẳng mơ hồ chút nào.
“A… Cút!”
Nguyên lực hệ Băng khắp người Afrika tràn ra như điên, tấn công lung tung, hình thành từng nhũ băng nhọn hoắt, tỏa ra sự lạnh lẽo, đâm khắp xung quanh, chỉ để ép Vương Đằng lui.
“Chống lại ở nơi hiểm yếu mà thôi!” Mặt Vương Đằng lộ vẻ trào phúng, ngọn lửa xanh trên ngươi đong đưa, nhưng hễ nhũ băng đến gần là bị hòa tan hết, vốn không tổn hại gì đến hắn.
Ngược lại, mấy người Arodney muốn đến gần, lại không thể không lui về dưới sự tấn công của nhũ băng.
“Chết tiệt!”
Sắc mặt mấy người họ đen thui.
Tay Alor thành kiếm, từng ánh kiếm màu vàng công vỡ nhũ băng, hét lớn: “Afrika, đừng tấn công lộn xộng nữa, chúng ta không đến gần được.”
Vương Đằng không khỏi cười to trong lòng, cảm thấy Afrika này thật sự là thần trợ công.
Đây là một đồng đội heo!
Afrika đã mất phân tấc, nhưng sau khi nghe lời Alor, cuối cùng ý thức được bản thân mình làm ra chuyện ngu ngốc gì, lập tức ngừng tấn công lung tung.
Vương Đằng thuận thế ức hiếp người ta, đập viên gạch xuống lần nữa.
Không thể không nói, mũ bảo vệ của mấy thánh kỵ sĩ này có tác dụng bảo vệ đầu không nhỏ, nếu không bị hắn đập như vậy, nàng đã hôn mê từ lâu rồi mới phải.
Nhưng Afrika này vẫn rất mạnh…
“Nhanh lên!” Afrika nén lại đau đớn dữ dội và nhục nhã, kêu lên khẩn thiết.
Nhưng nàng vừa thốt lên đã bị chặn lại.
Vương Đằng lóe lên, xuất hiện trước mặt nàng, mỉm cười với nàng, viên gạch màu vàng ịn thẳng vào mũi, miệng nàng.
Bây giờ trong mắt Afrika, nụ cười mỉm của Vương Đằng không khác gì ma quỷ, nhưng sau đó gương mặt kia bị thay thế bằng viên gạch màu vàng.
Viên gạch màu vàng dẹp dẹp kia liên tục phóng to trước mắt nàng.
“Dừng tay!”
Lúc này giọng nói phẫn nộ truyền đến sau lưng.
Arodney xông lên trước, hai nắm đấm đánh ra.
Lôi Quang Sư Tử quyền!
Hú!
Chỉ thấy sấm chớp lập lòe sau lưng hắn, tia chớp màu tím tụ lại thành ảo ảnh sư tử khổng lồ, ngửa mặt lên trời gào rú, quyền quang tấn công ra theo.
Afrika lộ vẻ vui mừng!
Nàng được cứu rồi!
Nhưng dường như Vương Đằng không nghe thấy, không né không tránh, viên gạch đập thẳng xuống không hề thay đổi.
Afrika vô cùng sửng sốt.
Tên này điên rồi sao?
Thà bị Arodney tấn công cũng không muốn bỏ qua cơ hội đánh nàng.
Rốt cuộc thù gì oán gì mà cứ theo nàng không tha?
Afrika không thể hiểu nổi suy nghĩa của Vương Đằng, chỉ cảm thấy hắn như tên thần kinh.
Ầm!
Mọi suy nghĩ đều hóa thành bọt nước dưới tác động của viên gạch này, Afrika thật sự bị đập trúng mặt.
Dưới sức mạnh khủng khiếp, đầu nàng không khỏi ngửa ra sau, cần cổ thon dài như thiên nga kiêu ngạo, nhưng lại có một búng máu biu một tiếng, phụt ra từ mũi nàng.
Dường như tất cả đều bị tua chậm.
Dưới ánh mặt trời, búng máu kia vô cùng chói mắt, như một tác phẩm nghệ thuật quý giá vậy!
Lúc này, ánh mắt Afrika ngập tràn vẻ mê ly, trong đầu nàng có vô số thắc mắc, cuối cùng hóa thành ba chữ…
Vì! Sao! Vậy?
Đáy lòng Vương Đằng thoải mái hết sức, hắn cảm thấy cả người như được thăng hoa.
Sảng khoái!
Không đánh nàng, nàng sẽ không thông suốt.
Về mấy câu hắn đã từng nói như không đánh phụ nữ, có à?
Dù là có thì lúc này cũng không áp dụng được.
Trên thế giới chỉ có hai loại người.
Không có cái gọi là nam hay nữ trong lúc chiến đấu, chỉ có địch và bạn mà thôi.
Mà mấy người trước mặt này đều là kẻ địch của hắn!
Là địch thì phải chuẩn bị tốt giác ngộ không được xem là nữ.
Dường như Vương Đằng nhìn ra được thắc mắc trong lòng Afrika, thờ ơ nói: “Ngươi xem, Vương mỗ ta thật sự là người tốt, chỉ đánh ngươi, không giết ngươi, nên lần sau còn dám nói ta giết người như ngóe thì ta vẫn đánh ngươi!”
“… Phụt!” Afrika nghe vậy vô cùng sững sờ, trong lòng bực bội muốn hộc máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận