Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1156: Các ngươi từ từ chơi nhé, ta đi trước đây.

Nhưng mà Vương Đằng vẫn chưa có ý định dừng tay, hắn vẫn đập điên cuồng, đập đến nỗi cái đầu của nó sưng lên.
“Ngươi chịu thua chưa?” Vương Đằng hỏi.
“Aaa~” Con chó hai đầu co rúm trên mặt đất, phát ra âm thanh yếu ớt.
“Gì, còn chưa phục nữa hả!”
Bụp bụp bụp…
“Phục chưa?”
“Aaa~ Aaa!” con chó hai đầu vẫn gầm gừ, giọng nghe như đang nịnh nọt, không dám phản kháng nữa.
“Không ngờ ngươi chỉ là một con chó nhỏ vậy mà cũng cứng đầu ghê nhỉ, thế rồi mà vẫn không phục.” Vương Đằng lắc đầu thở dài.
Bụp bụp bụp…
Chó hai đầu: o(╥﹏╥)o
Nó tủi thân rớt nước mắt, vùi hai cái đầu xuống mặt đất, gào khóc thảm thiết.
Sau đó nó dùng móng vuốt của mình viết một chữ ‘Phục’ thật to lên trên mặt đất cứng rắn!
“Ểi, con chó nhỏ nhà ngươi còn biết viết chữ nữa này.” Vương Đằng ngừng lại, kinh ngạc nói: “Biết viết thì nói sớm đi, viết ra sớm hơn không phải tốt hơn sao, ta cũng đâu cần đánh ngươi như vậy, tay ta mỏi hết cả rồi đây này.”
“...” Con chó hai đầu.
Mặc dù ta không phải là người, nhưng mà ngươi chó thật luôn á!
Võ giả ngoài hành tinh nọ nhìn đến ngơ ngác, hắn ngửa đầu nhìn trời, rơi vào trầm tư.
Chẳng lẽ trên thế giới này, những kẻ càng vô liêm sỉ thì càng mạnh sao?
Đây là một câu hỏi vô cùng nghiêm túc, thật đó!
Hắn ngẫm nghĩ một hồi lâu, càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy.
Ừm, không sai đâu! Nhất định là như thế!
Khi võ giả ngoài hành tinh đang rơi vào trạng thái hoài nghi cuộc đời, tái thiết lập tam quan thì Vương Đằng đã nhảy khỏi lưng con chó hai đầu.
Con chó hai đầu vô cùng thành thật, miệng phát ra từng tiếng ăng ẳng nghe hết sức đáng thương.
Nó dùng hai vuốt che lại mắt mình nhìn trộm Vương Đằng.
Có điều vấn đề khác lại xuất hiện rồi đây, nó chỉ có hai chân trước, nhưng nó lại có tận bốn con mắt lận.
Ca này khó ghê!
Không còn cách nào, chỉ còn nước che một cái đầu còn cái kia thì quay sang một bên giả chết vậy.
Lúc này nó cảm thấy bản thân thật may mắn khi chưa tiến hóa thành chó ba đầu, nếu không thì vuốt đâu mà che cho đủ.
Vương Đằng nhìn bong bóng thuộc tính xung quanh con chó hai đầu sau đó nhặt lên.
‘Tinh thần cấp Hành Tinh x80’
‘Căn nguyên linh hồn x10’

Hai bong bóng thuộc tính, một cái là tinh thần cấp Hành Tinh, một cái là căn nguyên linh hồn, chẳng qua là số lượng thuộc tính không nhiều bằng lúc con hồn thể tinh thú đợt trước nổ ra.
“Thế nên… phải chăng cũng nên dứt khoát giết con chó hai đầu này luôn!”
Vương Đằng hơi nheo nheo mắt, hắn nhìn chằm chằm con chó hai đầu dưới chân, mắt lóe lên tia ác ý.
“... Aaa~” Con chó hai đầu run lẩy bẩy toàn thân, ngước ánh mắt vô tội nhìn Vương Đằng, thấy hắn không chút động lòng thì lại dụi dụi cái đầu to của nó lại ống quần của Vương Đằng, thiếu điều lăn lộn làm nũng, mong bỏ qua cho nó.
Vương Đằng nhìn con chó đang ủi ủi dưới chân mình, nhất thời cảm thấy có phải bản thân mình hơi quá đáng lắm không.
Sau đó hắn đạp lên đầu con chó một cái: “Đừng giả bộ nữa, thành thật cho ta, tạm thời không giết ngươi!”
“Aaa~” Mắt con chó hai đầu bừng sáng, nó vội gật đầu, vô cùng kinh hãi.
Vương Đằng không biết nên khóc hay nên cười. Hắn mặc kệ con hàng có vẻ nhát gan này, đi về phía võ giả ngoài hành tinh, con chó hai đầu thấy vậy thì vui vẻ chạy theo.
Một người một chó đứng trước mặt võ giả ngoài hành tinh.
Ngay giây phút này, nếu có người hỏi hắn đang nghĩ gì trong lòng? Thì e là chỉ có một ý nghĩ…
Hắn cực kỳ tuyệt vọng!
Lúc trước chỉ có một con chó, giờ đã là một con chó và một người… sống như chó.
“Muốn giết thì giết đi, khỏi nhiều lời.” Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn còn rất mạnh miệng, hắn biết bản thân mình đã mất đi một cánh tay, một cẳng chân, chắc chắn sẽ không thoát khỏi kết cục bị loại, nên thôi thì bày ra vẻ cứng một chút, để không ai dám coi thường hắn.
Vương Đằng nghe nói vậy thì hơi sững sờ, sau đó quả thật là không lên tiếng, nhìn vào hai mắt hắn, sờ sờ cằm, suy nghĩ xem nên xuống tay ở đâu.
Võ giả ngoài hành tinh bị hắn nhìn đến tê cả da đầu. Hắn nhớ lại cảnh vừa rồi Vương Đằng đã đối phó với con chó hai đầu ra sao, trong lòng bỗng giật thót, cắn răng nhấc cánh tay chưa bị thương lên tự đánh vào đầu một cái.
Bụp!
Âm thanh vừa dứt, võ giả ngoài hành tinh cũng đồng thời ngã xuống, khóe miệng còn treo nụ cười giải thoát, hóa thành những đốm sáng chậm rãi tiêu tán.
Vương Đằng sững sờ tại chỗ, hắn ngơ ngác nhìn thân thể của đối phương đang từ từ tan rã.
Xảy ra chuyện gì thế này?
Ta đã làm gì đâu?
Sao lại như thế chứ?
Ba dấu chấm hỏi liên tiếp xuất hiện trong đầu, cho thấy sự bối rối của hắn ngay lúc này.
Vậy mà không có ai trả lời cho hắn cả.
“Ta đáng sợ vậy luôn?” Vương Đằng quay đầu sang hỏi con chó hai đầu, hắn còn chỉ chỉ vào mũi mình.
“...” Con chó hai đầu rất muốn gật đầu cái rụp, nhưng nó nhìn mặt Vương Đằng xong lại quả quyết lắc đầu, không dám do dự một giây.
“Đó thấy chưa, ta đẹp trai như vậy, sao có thể có liên quan gì đến hai chữ ‘đáng sợ’ kia chứ, điều đó là không thể nào.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Ài, ngươi vui là được, gâu.” Con chó hai đầu cười thầm trong lòng.
Vương Đằng lại nhặt mấy bong bóng thuộc tính mà võ giả ngoài hành tinh tiêu tán xong còn để lại.
‘Tinh thần Hoàng cảnh x260’
‘Ngộ tính Hoàng cảnh x220’

“Đi thôi.” Vương Đằng không chần chờ nữa, hắn xoay người, nhảy lên lưng con chó hai đầu, chỉ về một hướng.
“Ngaooo~” Con chó hai đầu gầm nhẹ một tiếng, chân sau lấy đà, chạy về phía trước.
Vương Đằng ngồi trên lưng con chó hai đầu, hắn đưa tay lên trước mắt nhìn về phía xa xa, miệng lẩm bẩm cảm thán: “ Khá lắm, được đó, rất giỏi, giờ ngươi đã trở thành một con thú cưỡi thành thục rồi này.”
Con chó hai đầu: o(╯□╰)o
“Nhưng tốc độ của ngươi vẫn hơi chậm, nhanh lên một chút, đừng lãng phí thời gian của ta.” Vương Đằng thúc giục.
“Ngao ngao~” Con chó hai đầu bất bình kêu lên.
“Êiyo, nghe tiếng ngươi có vẻ đang trách ta đấy à.” Vương Đằng nói.
Con chó hai đầu lắc đầu nguầy nguậy, làm gì có chuyện đấy, sao có thể chứ, nó làm gì dám đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận