Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 695: Tác phong này rất Vương Đằng!

Vương Đằng cũng không trông cậy vào viêc nhặt được trọng nham chi tâm từ trên người bọn họ.
Song những loài Hỗn Huyết này đúng là một khối bảo tàng, bọn họ thuộc về nhiều chủng tộc khác nhau, không chừng có thể tuôn ra thuộc tính hy hữu kỳ quái gì gì đó, rất giá trị.
Dĩ nhiên, trọng điểm bây giờ là muốn nhổ lông cừu của bộ tộc Trùng Nham!
Ánh mắt Vương Đằng không khỏi liếc về Côn Sơn, trong ánh mắt mang theo lửa nóng nhè nhẹ.
Côn Sơn đang ngây người đờ đẫn lập tức giật mình một cái.
Mẹ bà, rơi vào trong tay loài Thuần Huyết có sở thích đặc biệt giống như thế này, tương lai nhất định là một mảnh xám xịt.
Nếu như hắn nói ra yêu cầu gì quá đáng, chính mình có tuân theo không, hay là nghe theo, hay là nghe theo?
Nội tâm Côn Sơn hết sức nghiêm túc suy nghĩ tới vấn đề này.
Sau đó hắn tuyệt vọng!
“Đi!” Vương Đằng nói một tiếng, bước đi ra bên ngoài lâu đài cổ.
“Đại nhân, ta không nhúc nhích được rồi.” Rodney lúng túng nói.
Vương Đằng liếc hắn một cái, lấy ra một viên thuốc chữa thương từ trong nhẫn không gian, ném cho hắn.
Rodney cũng không còn do dự, lập tức nuốt vào.
Chỉ một lát sau, trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, phát giác mặc dù thương thế trên người vẫn nghiêm trọng, nhưng đã bắt đầu có thể động đậy.
“Đa tạ đại nhân!” Rodney bò dậy từ trên mặt đất.
Tử Dạ suy nghĩ một lúc, tiến lên đỡ lấy.
Sau đó mấy người rời khỏi phủ Thành chủ, Côn Sơn cũng nhận mệnh lệnh theo sát phía sau.
...
Quan rượu loài Hỗn Huyết. Bởi vì đến giờ cơm, Vương Đằng dứt khoát để cho ông chỉ quán rượu là lão già mũi đỏ kia chuẩn bị một chút thức ăn.
Thức ăn rất nhanh được đem lên, mặc dù không phải là đồ ăn ngon gì, nhưng tốt xấu gì cũng có thể ăn.
Vương Đằng và mấy người Tử Dạ đang ăn cơm, tiếng ục ục trong bụng Côn Sơn đang đói bên cạnh phát ra, tiếng vang kia giống như tiếng sấm.
Lập tức hấp dẫn ánh mắt của vài người.
Sắc mặt Côn Sơn đỏ lên.
“Mở cái vòng cổ kia ra, sau đó ngồi xuống ăn cơm!” Vương Đằng ném cái chìa khóa cho hắn, nói.
Côn Sơn không khỏi sửng sốt, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ không tin nổi.
Loài Thuần Huyết này sao lại quá dễ dàng giao chìa khóa vòng cổ nô lệ cho hắn?
Một luồng cảm giác không chân thật hiện lên trong lòng.
Nhưng mà nghĩ đến hai tên loài Hỗn Huyết bên cạnh loài Thuần Huyết này cũng không mang vòng cổ nô lệ, trong mắt Côn Sơn liền hiện ra vẻ hiểu rõ.
Chẳng lẽ loài Thuần Huyết này lại là một kẻ ngu?
“Nếu như không muốn mở nó ra, có thể trả lại cho ta.” Vương Đằng thản nhiên nói.
Côn Sơn không biết tại sao hắn muốn làm như vậy, nhưng cơ hội ở ngay trước mắt, kẻ nào buông tha thì kẻ đó là kẻ ngu. Hắn cắn răn một cái, quyết định mở ra cái vòng cổ nô lệ rồi hãy nói.
Răng rắc một tiếng, chiếc vòng cổ nô lệ theo tiếng kêo rơi xuống.
Côn Sơn hơi thất thần, tháo gánh nặng trên cổ xuống, khiến cho hắn có cảm giác nhẹ nhõm như cá chậu chim lồng thoát khỏi nhà giam.
Hắn nắm tay thành quyền, ánh mắt chợt lóe, nhìn loài Thuần Huyết trước mặt.
Hiện tại tiêu diệt hắn, mình có thể trốn thoát hay không?
“Có phải muốn thử xem ta có thể đánh chết ngươi hay không đúng không?” Hình như Vương Đằng nhìn ra ý nghĩ của hắn, cười như không cười nói.
Rodney ngẩng đầu, trong mắt hiện lên sự trào phúng. Nếu như người này động thủ với Tử Vương đại nhân, sợ rằng ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
Côn Sơn giật mình trong lòng, ngượng ngùng lắc đầu nói: “Không dám!”
Trong mắt Vương Đằng hiện lên vẻ thất vọng, nói: “Không dám thì ngồi xuống ăn cơm, đừng để ta phải nói tới lần thứ ba.”
“...” Côn Sơn không nói gì ngồi xuống. Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn thấy được từ trong mắt đối phương sự thất vọng, thế nhưng loài Thuần Huyết này lại hy vọng hắn động thủ?
Ăn cơm xong, Vương Đằng lau miệng, lấy ra một cái bình ngọc nhỏ đặt trên bàn.
“Ăn nó đi!”
Côn Sơn nhìn đan dược màu đen trong bình ngọc, đầu lông mày co quắp.
Trong lòng Rodney không khỏi hiện ra ánh mắt có chút hả hê, xem ra đãi ngộ này không chỉ hắn có, tất cả mọi người đều giống như vậy.
Tác phong này rất Vương Đằng!
“Đây là cái gì?” Côn Sơn hỏi.
“Một loại đan dược bồi bổ cơ thể xương cốt.” Vương Đằng nói vô nghĩa.
“...” Rodney len lén liếc một người nào đó trợn mắt nói lời bịa đặt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả bộ làm như cái gì cũng không biết.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?” Khóe miệng Côn Sơn vừa nhếch, nói.
“Ngươi không tin thì có thể làm thế nào?” Vương Đằng ha hả cười nói.
“...” Côn Sơn.
Ngươi nói đúng, thế nhưng ta không có cách nào phản bác!
“Cũng biết không đơn giản như vậy.” Côn Sơn thở dài, cũng không hỏi đây là cái gì nữa, trực tiếp nuốt đan dược xuống.
“Rất tốt.” Vương Đằng hài lòng gật đầu, nói: “Giới thiệu về ngươi đi.”
“Ta là hậu duệ của bộ tộc Trọng Nham, thực lực cấp Chiến Binh thất tinh.” Côn Sơn giới thiệu đơn giản.
“Thành phố Hắc Nha có bao nhiêu người của tộc ngươi?” Vương Đằng nhàn nhạt hỏi, rốt cuộc lộ ra cái đuôi hồ ly.
Côn Sơn hơi sững sờ, trả lời: “Có chừng bốn mươi năm mươi người.”
“Không tệ không tệ.” Ánh mắt Vương Đằng sáng lên, nói: “Cho ngươi thời gian một ngày, triệu tập bọn họ cùng nhau đưa đến đây, không thành vấn đề chứ.”
“Có thể, bộ tộc Trọng Nham trong thành phố Hắc Nha, thực lực của ta là mạnh nhất, triệu tập bọn họ không khó, nhưng mà...” Côn Sơn chần chờ một chút, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Muốn làm gì ngươi không cần hỏi, tóm lại ta không giết bọn họ là được.” Vương Đằng thản nhiên nói: “Thậm chí nếu như ngươi triệu tập bọn họ tới đây, ta còn có thể cho bọn họ một chút lợi ích.”
“Lợi ích gì?” Côn Sơn hỏi.
“Nguyên thạch Hắc Ám, hoặc là đan dược… Các ngươi muốn cái gì?” Vương Đằng nói.
“Nguyên thạch Hắc Ám!” Côn Sơn nói.
“Có thể.” Vương Đằng gật đầu đồng ý.
“Buổi tối, ta có thể bảo bọn họ chạy tới.” Côn Sơn nói xong liền xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận