Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1230: Ta có thể thêm tiền! (2)

“Ta có thể trả thêm tiền!” Tiki rất trực tiếp: “Ba mươi tỉ đồng Đại Càn, như thế nào?”
“Bao nhiêu cơ?” Vương Đằng gần như hoài nghi mình có nghe nhầm hay không.
Ba mươi tỉ, còn là đồng Đại Càn?
Thế này là bao nhiêu tiền đây?
Nếu không phải có Tiki bên cạnh, hắn đã không nhịn được mà xòe bàn tay ra đếm một chút.
Số lượng quá lớn, đầu óc không load được.
Hắn nhớ được chỉ riêng nguyên liệu tạo thành chiếc phi thuyền Càn Nguyên E63 là sắt Tinh Sa, nguyên liệu này có giá bảy tỉ sáu đồng Đại Càn, như vậy thì cả chiếc phi thuyền này có giá là ba mươi tỉ cũng không quá đáng nhỉ?
Nhưng hắn đã hoàn toàn nghĩ sai!
Bởi vì Viên Cổn Cổn đã không thể bình tĩnh được, nó kêu to lên: “Cái gì, hắn bằng lòng trả ba mươi tỉ đồng Đại Càn!!!”
“Ba mươi tỉ, rất cao sao?” Vương Đằng nghi ngờ hỏi.
“Ngươi thì biết gì, chiếc phi thuyền này nhiều nhất là mua với giá hơn hai mươi tỉ thôi, không ngờ Tiki này lại bằng lòng trả ba mươi tỉ đồng Đại Càn. Trời ơi, đây là gặp phải người coi tiền như rác nha!” Hai mắt Viên Cổn Cổn sáng rực lên đáp lời.
“Không phải chứ, ý của ngươi là, chúng ta bán đi hả?” Vương Đằng không chắc chắn hỏi lại.
Mới vừa rồi ai son sắt lời thề nói không bán, bây giờ đã thay đổi rồi? Có còn chút kiên trì hay không!
Viên Cổn Cổn: ( –` –)
“Vậy ta bán đó nha?” Vương Đằng cố ý kích thích nó.
“Khụ khụ...” Viên Cổn Cổn ho khan, lộ ra chút chột dạ: “Bằng không…”
“Nhìn ngươi do dự như vậy, coi như thôi đi, ta đây không bao giờ cướp đoạt đồ yêu thích của người khác.” Tiki thấy Vương Đằng chậm chạp không đồng ý, cho rằng hắn không có ý định bán đi, chỉ đành lắc đầu tiếc nuối nói.
Viên Cổn Cổn: “...”
Vương Đằng: “...”
“Ngươi có thể chống lại được sức hấp dẫn của ba mươi tỉ đồng Đại Càn, giỏi lắm.” Tiki lại liếc nhìn Vương Đằng một cái, khen ngợi nói.
“Dù sao cũng là đồ mà trưởng bối để lại, ta sao có thể vì chút tiền mà bán nó đi.” Vương Đằng nghiêm trang nói.
“Có nguyên tắc, ta thích, nếu ngươi vì ba mươi tỉ này mà bán nó đi, ta ngược lại sẽ xem thường ngươi.” Tiki vỗ vỗ bả vai Vương Đằng, sau đó lại hỏi: “Chắc hẳn là người trưởng bối này bảo ngươi mang tín vật của Nam tước đế quốc tới đế quốc Đại Càn nhỉ?”
“Đúng vậy.” Vương Đằng gật đầu nói.
“Không biết vị trưởng bối này của ngươi tên là gì?” Tiki hỏi.
“Có thể nói sao?” Vương Đằng hỏi một câu trong lòng.
“Nói cho hắn biết.” Viên Cổn Cổn nói.
“Nam Cung Việt!” Vương Đằng nói tên cho Tiki.
“Thế mà là hắn, ta nhớ một triệu năm trước hắn bị phái đi đuổi bắt một đào phạm, sau đó thì không còn quay lại nữa, ngọn lửa linh hồn để lại trong tháp Huân tước đế quốc đã dập tắt, bây giờ xem ra hắn quả nhiên đã chết!” Tiki kinh ngạc nói.
“Ngươi biết à!”
Vương Đằng thoáng ngạc nhiên, Tiki nói ra thân phận của Nam Cung Việt rất nhanh.
Dù sao Nam Cung Việt cũng đã chết hơn một triệu năm rồi, thời gian đã lâu như vậy, phỏng chừng không còn mấy người thật sự nhớ đến hắn.
Cho nên lẽ nào Tiki là một… người yêu thích lịch sử?
“Chuyện này chẳng là gì, nhiều năm như vậy, trên thực tế, huân tước đế quốc bị mất tích cũng chẳng mấy người, đếm được trên đầu ngón tay, ta đương nhiên nhớ.” Tiki nói.
Hai người vừa tán gẫu, vừa đi vào tinh cầu quay xung quanh hạm đội đế Đại Càn.
Từ trong cuộc trò chuyện, Vương Đằng biết được tinh cầu này chưa có tên, chỉ có một số hiệu… tinh cầu phòng ngự số 4!
Dưới sự chỉ dẫn của Tiki, phi thuyền Càn Nguyên E63 dừng ở trong một bến cảng tinh cầu.
Tinh cầu này là một cứ điểm quân sự, phi thuyền không thể bay lung tung, thậm chí nếu không có Tiki chỉ dẫn, một khi phi thuyền lạ đi vào trong tầng khí quyển của tinh cầu, lập tức sẽ gặp phải sự tấn công mãnh liệt của vũ khí hạng nặng trên mặt đất.
Phi thuyền cấp Vũ Trụ cũng sẽ trực tiếp bị đánh rơi!
Cho dù không phải cứ điểm quân sự, một vài hành tinh sinh mệnh quan trọng đều có quy định liên quan, phi thuyền cũng không thể bay loạn.
Đối với điều này, Vương Đằng đã ghi nhớ trong lòng.
Đây là kiến thức thường thức, lỡ đâu sau này đi vào một tinh cầu nào đó bởi vì thiếu hiểu biết kiểu này mà gặp phải tấn công, há chẳng phải rất oan uổng sao.
Cảng dừng chân của tinh cầu phòng ngự số 4 vô cùng rộng lớn, bên trên đậu chật ních lượng lớn phi thuyền và chiến hạm, lớn nhỏ không đều, kiểu dáng khác biệt.
Một vài phi thuyền chỉ dài mấy mươi mét, loại phi thuyền này thường thường đều là sở hữu cá nhân, còn những chiếc đạt đến cả ngàn mét vuông, chính là loại tồn tại chiến hạm vận tải lớn…
Vương Đằng đứng ở cảng dừng chân, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời màu xám tro.
Tinh cầu này được xem là một tinh cầu có sự sống, nhưng hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt. Từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy cả tinh cầu đều lộ ra một màu nâu sẫm, rất hiếm khu vực có màu xanh lá hoặc xanh dương, điều này đã chứng minh trên tinh cầu này, nguồn nước và thực vật cực kỳ hiếm hoi.
Trọng lực của tinh cầu phòng ngự số 4 gấp hơn ba lần trọng lực của Địa Tinh, Vương Đằng thích ứng một chút, đã hành động tự nhiên.
Tốt xấu gì cũng là võ giả cấp Hành Tinh, chỉ cần trọng lực không quá khủng khiếp, trên cơ bản ảnh hưởng không lớn.
Tiki thấy Vương Đằng tò mò, bèn tiện miệng giải thích: “Tài nguyên của tinh cầu này đã cạn kiệt, cộng thêm lại nằm ở vùng biên giới, trở thành cứ điểm chiến tranh. Nó đã từng gánh chịu tấn công vũ trang trên quy mô lớn, sinh thái bị tàn phá, đa số sinh mệnh điêu linh, vì thế mới biến thành dáng vẻ hiện tại.”
Hắn nói rồi, dẫn đầu đi về phía ngoài cảng dừng chân, Vương Đằng vội vàng đuổi theo.
“Các ngươi cũng có chiến tranh sao?” Vương Đằng nắm bắt được cái gì đó từ trong lời nói của hắn, kinh ngạc hỏi.
“Hiếm lắm sao, các đế quốc vì tranh đoạt tài nguyên, bắt buộc phải đánh, huống hồ còn có loài Hắc Ám, ngươi biết loài Hắc Ám không?” Tiki vừa đi vừa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận