Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 761: Sự lựa chọn của Vương gia!

Tình huống lúc này, vẫn không nên đi lung tung thì hơn, lỡ ai đó nửa đêm thức dậy không tìm thấy hắn, lại phải lo lắng.
Cuối cùng là thuộc tính trắng, lần này Vương Đằng nhặt được thuộc tính trắng nhiều nhất, chẳng qua trước đó đều đã thêm vào trên ‘Trọng Nham chi tâm’, ‘Cổ Thần thân’, ‘bão không gian’, hiện tại đã không còn nhiều.
May mà ba kỹ năng này đều cực kỳ mạnh mẽ, lượng lớn thuộc tính trắng cũng không lãng phí.
‘Thuộc tính trắng’: 4600
Lúc này hắn còn dư lại 4600 điểm thuộc tính trắng, trông có vẻ rất nhiều, nhưng khi thực lực hắn thăng cấp, những thuộc tính trắng này đương nhiên là không đủ dùng.
Thép tốt phải dùng trên lưỡi dao!
Vương Đằng quyết định tạm thời không đụng đến, đợi sau khi hắn nhặt được nhiều thuộc tính trắng hơn, lại suy nghĩ dùng ở đâu.
Kiểm kê thu hoạch xong, Vương Đằng thở ra một hơi dài. Mỗi lần đại chiến, hắn đều có thu hoạch cực lớn, khiến thực lực của hắn tăng vọt, vốn là chuyện khiến người ta vui vẻ, nhưng hắn lại có cảm giác nặng nề.
Mỗi lần đại chiến, nhất định có thương vong!
Những thuộc tính này của hắn, là dùng cái chết của rất nhiều võ giả đổi lấy.
Vương Đằng lắc đầu, không phải hắn đa sầu đa cảm, mà là cảm thấy các thuộc tính này như nhuốm máu. Nếu chỉ dính máu của loài Hắc Ám và tinh thú, lại không có gì cả, hết lần này đến lần khác còn có rất nhiều máu của nhân loại trên đó, khiến cho những thuộc tính này đều trở nên vô cùng nặng nề.
Đột nhiên, hắn cảm thấy ông trời cho hắn hệ thống thuộc tính này, e là không có ý tốt gì.
Không sai, nhất định là như vậy!
Trước kia hắn không hiểu rõ, nhưng bây giờ càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy. Hắn không khỏi cảm thấy tức giận trong lòng, hung hăng giơ ngón giữa hướng về bầu trời.
Tỉnh lại vào ngày tiếp theo, cảm xúc của mọi người tốt hơn nhiều, thân thể mỏi mệt cũng dần dần bình phục lại.
Lúc sáng sớm, ánh nắng rơi trên mặt đất, sương mù nhàn nhạt trôi bồng bềnh trên bầu trời của Đông Hải như một mảnh phế tích.
Có rất nhiều người đang bận rộn.
Tổng đốc Giang và cấp trên của Đông Hải dậy từ sáng sớm lúc bốn năm giờ, bôn ba khắp nơi, tổ chức các công việc.
Trần Tướng quân và nhân viên quân đội cũng tuần tra các nơi ở Đông Hải, duy trì kỷ luật.
Tình hình hiện tại, lòng người dễ dàng thay đổi, ai cũng không thể bảo đảm sẽ không có vài người không chịu nổi áp lực mà chạy trốn, cuối cùng làm ra mấy chuyện mất lý trí.
Mà nửa đêm hôm qua, chi viện từ các nơi cũng đã tới, người chữa thương, luyện đan sư, phù văn sư vân vân, toàn bộ đều vùi đầu trong công việc.
Ngoài ra còn có các nhân tài tinh hoa đỉnh cao kiến trúc sư, nhà kế hoạch đô thị, nhà thiết kế, người làm công trình đường sắt vân vân từ các nơi điều đến.
Không thể nào tưởng tượng được, chỉ trong một đêm, trên phế tích Đông Hải đã tụ tập nhiều người đến như vậy, hơn nữa phía sau còn có thể có nhiều người mới lục tục đến hơn nữa, cống hiến một phần sức lực vì gây dựng lại Đông Hải.
Đêm qua Vương Đằng đã nhận thấy được những động tĩnh này, thế nhưng những thứ này không liên quan đến hắn, thế nên hắn an tâm tu luyện, không để ý tới chuyện bên ngoài.
Lúc này, người bên cạnh hắn đều lần lượt tỉnh lại.
Lâm Sơ Hàm mở mắt đầu tiên, nhìn về phía Vương Đằng, thấy hắn ngồi xếp bằng ở trên một tảng đá lớn, hấp thu nguyên lực giữa trời đất tiến hành tu luyện.
Nguyên lực nồng đậm ở bên cạnh hắn tạo thành lớp dày đặc, như ẩn như hiện, lộ ra ánh rạng đông, bồng bềnh như đám bụi.
Mọi người ở Vương gia cũng tỉnh lại, rất nhanh bọn họ cũng chú ý tới tình hình của Vương Đằng bên này, lao nhao lộ ra vẻ kỳ quái.
Đây chính là cảnh cường giả võ đạo tu luyện sao?
Thật là thần kỳ!
Đột nhiên mọi người chấn động trong lòng, nhìn dáng vẻ này, đây là Vương Đằng đã nghiêm chỉnh tu luyện cả buổi tối rồi!
Đúng là rất chăm chỉ!
Lý Tú Mai hơi đau lòng, dù sao cũng là con trai của nàng, đau lòng nhìn hắn vất vả chịu khổ thế kia.
Ngồi cả đêm thế này, chân tê rần thì làm sao bây giờ.
Nhưng ông cụ Vương, đám người Vương Thịnh Quốc cảm thấy vui mừng, có thành tích lần này, còn có thể không kiêu căng không nóng nảy, vùi đầu vào tu luyện, không hổ là con cháu ta mà...
Cùng lúc đó, Vương Đằng cảm giác được mọi người đã tỉnh lại, hoàn thành một vòng tuần hoàn nguyên lực cuối cùng rồi chậm rãi mở mắt, tinh quang từ trong mắt hắn bắn ra, thoáng qua rồi biến mất.
Mọi người hoảng sợ, lao nhao tránh khỏi ánh mắt của hắn.
Không phải là ánh mắt của Vương Đằng thật đáng sợ, mà là bởi vì không người nào có thể nhìn thẳng tinh quang do tu luyện mà thành.
“Tất cả mọi người đều tỉnh rồi.” Vương Đằng khẽ mỉm cười.
“Đã tỉnh từ lâu, đang chờ ngươi.” Lâm Sơ Hàm nói.
“...” Vương Đằng lập tức làm mặt cạn lời.
Hắn không ngủ cả đêm, kết quả lại trở thành người cuối cùng tỉnh, hắn biết tìm ai nói rõ lí lẽ đây?
Trong lòng cảm khái một câu chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi…
Sau đó trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, coi như là chấp nhận, nói lý cùng phụ nữ, hắn vẫn chưa ngu như vậy.
Mọi người đã ăn bữa sáng, Vương Đằng và đám người ông cụ Vương ngồi chung một chỗ thương lượng vấn đề định cư và phát triển của Vương gia sau này.
“Mọi người có ý kiến gì không, cùng nói ra để nghe xem.” Ông cụ Vương nhìn quanh một vòng, mở miệng nói trước.
Đám người Vương Thịnh Hồng, Vương Thịnh Quân liếc mắt nhìn Vương Đằng một cái theo bản năng.
“Theo ta, bây giờ Đông Hải nguy hiểm như vậy, không bằng chúng ta dời nhà đi thôi? Đến lúc đó mang theo cả nhà mẹ ta bên kia. Bây giờ chắc chắn bọn họ coi Vương gia như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó.” Bác cả của Vương Đằng Triệu Tuệ Lệ đột nhiên lên tiếng nói.
Mọi người lập tức nhìn nàng, trên mặt đều lộ ra sự bất đắc dĩ.
Triệu Tuệ Lệ cũng không có ý xấu gì, thế nhưng ít nhiều mắt nhìn vẫn nông cạn một chút.
Nếu quả thật đơn giản như vậy, mọi người cũng không cần tụ tập một chỗ để thảo luận.
“Ngậm miệng lại, cái gì cũng không hiểu thì đừng có lên tiếng nói bừa.” Vương Thịnh Hồng hung hăng trừng mắt liếc vợ mình.
Triệu Tuệ Lệ lập tức hơi tủi thân, lập tức muốn phản bác mấy câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận