Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 616: Bọn họ chiến vì Nhân tộc!

Khi loài Hắc Ám đến cách thành phố Tinh Phong khoảng vài trăm mét, Ân Đồng Phương hít một hơi thật sâu, vung tay lên, lạnh lùng nói: “Kích nổ!”
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Từng đợt từng đợt tiếng nổ tung ầm ầm vang lên, vô số loài Hắc Ám bị nổ bay lên không trung, tan tành thành mảnh nhỏ, máu đen văng khắp nơi.
Nhưng những sinh vật loài Hắc Ám cấp thấp kia hung hãn không sợ chết, giống như bầy kiến xông về phía trước.
Những đợt nổ tung vẫn tiếp tục, những sinh vật loài Hắc Ám xông lên trên cùng bị tiêu diệt một mảng lớn, trong nháy mắt xuất hiện khoảng đứt đoạn.
“Chặn lại!” Khổng Lê khẽ mở miệng thì thào
“Đây chỉ là đợt tấn công thứ nhất thôi.” Vũ Văn Hiên lắc đầu nói.
“Ta đương nhiên biết, nhưng có thể ngăn chặn được đợt thứ nhất, cho thấy sự chuẩn bị của chúng ta là có tác dụng, lần này tất nhiên có thể cho loài Hắc Ám một bài học thê thảm.” Khổng Lê nói.
Không thể nghi ngờ tác dụng khích lệ rất lớn của khởi đầu thuận lợi đối với sĩ khí.
“Đột nhiên ta phát hiện, nổ tung là một bộ môn nghệ thuật!” Vương Đằng nhìn thấy cảnh tượng này, sờ lên cằm, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.
Đám người Khổng Lê suýt nữa té xỉu, bây giờ là lúc bàn luận nghệ thuật à?
Má nó... nổ tung được xem là bộ môn nghệ thuật gì chứ!
Trong đầu tên này toàn chứa những thứ kỳ lạ gì thế??
“Đợt tấn công thứ hai sắp đến rồi!” Ngưu Lê bỗng nhiên nói.
Mọi người nhìn đi, quả nhiên nhìn thấy vô số loài Hắc Ám xông ra từ phía sau, một mảnh đen kịt, lần nữa xông về phía thành phố Tinh Phong.
Rầm rầm rầm!
Trên tường thành của thành phố Tinh Phong lập tức vang lên âm thanh của lửa đạn, lần này vận dụng vũ khí phù văn trọng hình, tiến hành tấn công trên phạm vi lớn đối với loài Hắc Ám.
Những thứ binh khí chiến tranh này ngày thường chất đống trong quân trấn, hôm nay cuối cùng đã thể hiện uy lực.
Bên trong có không ít là những thứ mà mấy ngày nay những quân trấn khác len lén vận chuyển đến, số lượng đảm bảo đủ, đánh xong một lượt, lượt kế tiếp phía sau lập tức tiếp tục, liên tục không kẽ hở, không để loài Hắc Ám có cơ hội nào…
Lửa đạn nổ vang, kèm theo tiếng gào thét khủng khiếp, vô số máu đen và miếng vụn tàn chi rơi lả tả trên bình nguyên, thoáng chốc nhuộm mặt đất thành màu đỏ đen.
Nhìn thấy mà phát hoảng!
Loài Hắc Ám vẫn nối tiếp nhau tiến lên, với số lượng kinh khủng cưỡng chế xông phá từng tầng vòng bảo vệ, không ngừng đến gần thành phố Tinh Phong!
Bọn họ hoàn toàn không còn lý trí, chỉ có phục tùng theo bản năng, là bia đỡ đạn bậc thấp nhất, thường hay xông pha đầu tiên.
Hơn nữa, bọn họ đan xen giữa điểm giới hạn sống và chết, không sống không chết.
Đối với xác máu thịt của loài người, tồn tại như vậy lại là khó đối phó nhất.
Ở phía sau của quân đội loài Hắc Ám, sắc mặt của không ít loài Hắc Ám cao cấp tỏ ra lạnh nhạt nhìn mọi thứ này.
Một loài Hắc Ám Huyết tộc trong số đó dang rộng đôi cánh sau lưng, lơ lửng giữa không trung, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh lùng: “Trông dáng vẻ, nội ứng đó thất bại rồi, Nhân tộc sớm đã có sự chuẩn bị.”
“Quả nhiên loài người đều là đồ phế vật, căn bản không đáng tin.” Một loài Hắc Ám Cự Ma thân hình cao to cường tráng khác khinh bỉ nói.
“Khà khà khà, cho dù bọn họ có sự chuẩn bị từ lâu, cũng không thể thay đổi kết quả sắp bị bọn ta tàn sát.” Đôi mắt của loài Hắc Ám Huyết tộc hiện ra quầng sáng đỏ tươi, trong miệng phát ra tiếng cười kỳ lạ.
Loài Hắc Ám tộc Cự Ma cũng bật cười ha ha, ngẩng đầu nhìn lên năm vòng xoáy không gian trên bầu trời, vẻ mặt cuồng nhiệt: “Vết nứt không gian sắp thành hình, chắc hẳn mấy vị đại nhân kia rất nhanh sẽ giáng xuống thôi!”
“Nghe nói lần này kể cả vị đại nhân của Hắc Yểm Sơn cũng đích thân ra mặt đấy.” Loài Hắc Ám Huyết tộc cười gằn nói.
“Gì cơ, đại nhân đó cũng tới ư?” Chợt loài Hắc Ám tộc Cự Ma biến đổi sắc mặt, giống như nghe thấy chuyện gì hết sức kinh khủng vậy, thần sắc tràn đầy hoảng sợ.
“Ngươi sợ gì chứ, đại nhân đó còn có thể động tay với ngươi sao!” Loài Hắc Ám Huyết tộc khinh thường nói.
Bỗng nhiên loài Hắc Ám tộc Cự Ma gượng gạo không ngớt, trong lòng thầm nổi giận, chỉ nghe thấy danh tiếng của đại nhân đó thì đã sợ tới mức này, thật sự hơi mất mặt.
Hắn không khỏi xoa nhẹ quả đầu trọc lóc sần sùi của mình, cười khan một tiếng, gò ép giải thích rằng: “Ta chỉ là quá kinh ngạc thôi, không ngờ lần này đại nhân kia lại sẽ tự mình ra tay.”
“Mấy năm nay chúng ta nhiều lần bị Nhân tộc chặn ở đầu kia của vết nứt không gian, không được hành động, các đại nhân trên kia sớm đã không còn kiên nhẫn nữa, lần này chắc chắn sẽ tiêu diệt một trú quân của bọn họ, để lũ loài người ngu muội đó biết chủng tộc Hắc Ám chúng ta là không thể cản trở.” Loài Hắc Ám Huyết tộc kiêu ngạo nói.
Loài Hắc Ám tộc Cự Ma gật đầu, biểu cảm trên vẻ mặt rục rịch, hỏi: “Chúng ta nên động tay rồi nhỉ?”
“Đợi một lát nữa, để những loài bậc thấp xung kích thêm vài đợt, ta phải xem thử loài người còn có thể chặn bao lâu.” Loài Hắc Ám Huyết tộc lắc đầu nói.

Cùng lúc này, Vương Đằng cũng nói với Đàm Đài Tuyền: “E rằng thủ đoạn mà thành phố Tinh Phong chuẩn bị cũng không chống đỡ nổi bao lâu!”
Sắc mặt Đàm Đài Tuyền nặng nề, gật đầu nói: “Khí thế của loài Hắc Ám rất lớn, xem ra chúng ta đã đánh giá thấp quyết tâm của bọn họ!”
Trong ánh mắt nàng ẩn giấu một chút lo lắng, có vẻ như cục diện như thế cũng hơi ngoài dự đoán của nàng.
Vương Đằng không nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm chiến trường phía trước.
Trên tòa nhà tổng chỉ huy thành phố Tinh Phong, Ân Đồng Phương và Dương Vương đứng chung, đưa mắt nhìn loài Hắc Ám không ngừng tiến lại gần ngoài thành.
Trận pháp phòng ngự sớm đã mở ra, hình thành một quang tráo hình bán nguyệt hiện màu vàng đất trông vô cùng hùng hồn bao phủ lấy thành phố Tinh Phong ở bên trong.
Lửa đạn vẫn nổ vang, thế nhưng số lượng loài Hắc Ám quá nhiều, một mảng đen xì giống như bầy kiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận