Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1236: Tạm chấp nhận được (2)

“Hả?” Nghe thấy vậy, mắt Vương Đằng không khỏi sáng lên.
Ngay từ đầu hắn đã đoán được Clive muốn làm gì đó, bây giờ cuối cùng cũng biết được mục đích của Clive rồi.
Hắn không những không sợ mà còn có chút hứng thú.
Đương nhiên là tự tay mình nhổ lông cừu vẫn sướng hơn!
Trước giờ hắn vẫn loay hoay không biết nên tìm ai so đấu, dù sao hắn cũng chưa quen cuộc sống nơi đây, nếu tùy tiện mở miệng người ta chưa chắc đã để ý hắn, lỡ như rơi vào cảnh tẻ nhạt thì lúng túng lắm.
Bây giờ thì tốt rồi, đang buồn ngủ thì có người đưa gối.
“Được thôi, vậy để ngươi sắp xếp vậy, Clive, ngươi thật là một người tốt.” Vương Đằng vỗ vai Clive, cười híp mắt nói.
Đột nhiên được khen là người tốt làm Clive hơi bối rối.
Tên này bị sao vậy, tự dưng khen hắn là người tốt, đầu óc có bị chập cheng chỗ nào không?
Nhưng nói thế nào thì mục đích của hắn đã đạt được rồi, vì vậy hắn cười nói: “Anh Vương, trước tiên hãy nói cho ta biết thực lực của ngươi, để ta có thể sắp xếp võ giả có thực lực tương đương ngươi.”
“Cứ cấp Hằng Tinh từ tam giai trở xuống là được, ngươi cứ theo đó mà sắp xếp.” Vương Đằng thuận miệng đáp.
“Cấp Hằng Tinh tam giai trở xuống!” Clive hơi ngạc nhiên.
Vương Đằng chưa tới hai mươi tuổi, nếu thật sự có thể đánh được võ giả cấp Hằng Tinh từ tam giai trở xuống, vậy thì hắn đã đứng trong hàng ngũ thiên tài hàng đầu, thậm chí còn mạnh hơn cả Ân Hải trên sàn đấu.
Oria nghe xong lời này, không khỏi quay đầu nhìn về phía Vương Đằng, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên và tìm tòi nghiên cứu.
Nàng không biết Vương Đằng đang khoác lác hay là hắn thực sự có thực lực như vậy nữa?
“Không thể loại trừ việc hắn đang nói dối.”
“Nhưng rất đúng với ý mình.”
Khóe miệng Clive cong lên, lộ ra nụ cười.
Nếu muốn Vương Đằng phải mất mặt, đương nhiên đối thủ phải càng mạnh càng tốt.
Dù sao chính hắn là người nói cấp Hằng Tinh từ tam giai trở xuống là được, đợi lát nữa nếu bị hành quá thê thảm thì cũng chẳng liên quan gì tới Clive hắn.
“Ngươi đừng có làm bậy, lỡ bị người ta đánh, đường ca ta lại nói ta cho xem.” Oria cau mày, nói.
“...” Vương Đằng buồn bực nói: “Đừng lo, cho dù bị đánh thì ta cũng sẽ không để ngươi gánh tội thay đâu, cứ để ta giải thích với đường ca ngươi.”
“Thế thì được.” Oria yên tâm gật đầu với vẻ mặt “Ta khuyên rồi mà ngươi không nghe”.
“...”
Miễn cưỡng quá.
Không có một chút thành ý nào.
Vương Đằng không khỏi than thở trong lòng, quay đầu lại tỏ vẻ không muốn để ý tới nàng.
Thấy vậy, Clive bắt đầu tìm kiếm đối thủ cho Vương Đằng, hắn quen không ít người, trong đó cũng có vài người là võ giả cấp Hằng Tinh, đều có thể đáp ứng yêu cầu của Vương Đằng.
Không lâu sau, hắn dẫn một thanh niên da nâu, trông giống như một con gấu ngựa đi tới.
Tộc Hùng Nhân, một trong hàng tỷ chủng tộc trong vũ trụ.
“Đây là học trưởng Dale, một cao thủ cấp Hằng Tinh nhất giai, thế nào, đánh được không?” Clive nói với Vương Đằng.
“Cấp Hằng Tinh nhất giai, cũng tạm chấp nhận được.” Vương Đằng liếc mắt nhìn thanh niên tộc Hùng Nhân, gật đầu nói.
“Tạm chấp nhận được!” Dale nghe vậy, đôi mắt không khỏi nheo lại.
Dale cẩn thận đánh giá Vương Đằng, phát hiện khí tức trên người hắn cũng không quá mạnh, cùng lắm là cấp Hành Tinh.
Lý do hắn đồng ý Clive so đấu với một người xa lạ như Vương Đằng, đương nhiên cũng vì lợi ích, nếu không thì hắn không việc gì phải để ý tới một tên cấp Hành Tinh.
Nhưng bây giờ đối phương lại khinh thường hắn.
“Anh bạn này, giọng điệu lớn qua ha.” Dale không khỏi chế nhạo.
“Có thể học trưởng Dale không biết, người bạn này của ta là khách của đại nhân Tiki, thấy nhiều biết rộng, cho nên…” Clive chưa nói hết lời, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
Giọng điệu Vương Đằng rất lớn!
Ngươi không phục?
Không phục thì đánh hắn đi!
“Thực lực thế nào, đợi lát nữa sẽ rõ.” Dale không nhiều lời, nói thẳng luôn.
Vương Đằng mặc kệ hai người họ kẻ xướng người họa, ánh mắt vẫn dõi theo cuộc so đấu trên sàn đấu.
Lúc này, cuộc so đấu trên sàn đấu sắp kết thúc, sau một lần đối đầu, cuối cùng Ân Hải bất ngờ kề thanh trường kiếm vào cổ đối thủ và đánh bại hắn.
Đối thủ của Ân Hải chán nản bước xuống, còn Ân Hải vẫn ở trên võ đài, ánh mắt hắn nhìn xung quanh, đột nhiên rơi vào trên người Vương Đằng.
“Ngươi muốn đấu võ?”
Ân Hải nhìn Vương Đằng bằng ánh mắt bình thản, chậm rãi mở miệng hỏi.
Mọi người không khỏi sửng sốt, ánh mắt đều rơi vào trên người Vương Đằng.
“Đúng vậy!” Vương Đằng gật đầu.
“Vậy ta sẽ làm đối thủ của ngươi.” Ân Hải nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người chấn động.
Clive, Oria đều khiếp sợ nhìn Ân Hải, làm sao cũng không nghĩ tới hắn sẽ chủ động khiêu chiến chứ.
Hơn nữa đối tượng khiêu chiến còn là Vương Đằng!
Rốt cuộc Ân Hải đang suy nghĩ cái gì vậy?
Dale cũng rất ngạc nhiên, hắn nhìn Ân Hải, lại nhìn thoáng qua Vương Đằng.
Danh tiếng của Ân Hải lớn hơn hắn nhiều, đều là cấp Hằng Tinh nhất giai, thực lực của hắn cũng kém Ân Hải rất nhiều.
Ân Hải có thể đứng trong top một nghìn của học viện Đại Càn, mà hắn lại không được.
Đó chính là khoảng cách.
Thật ra sở dĩ Ân Hải chú ý tới Vương Đằng, là bởi vì vừa mới nghe thấy đám người Vương Đằng và Clive nói chuyện với nhau.
Hắn có hơi tò mò với thực lực của Vương Đằng.
Một võ giả cấp Hành Tinh lại nói mình có thể đánh được võ giả dưới cấp Hằng Tinh dưới tam giai.
Giọng điệu đúng thật là rất lớn!
Dám nói như vậy, một là đang khoác lác, hai đây chính là thiên tài trong thiên tài.
Nếu là võ giả tầm thường, hắn sẽ không để ý, nhiều lắm coi như khoe khoang.
Nhưng Vương Đằng khiến hắn không nhìn thấu, mặt ngoài thoạt nhìn chỉ là cấp Hành Tinh, nhưng không biết vì sao, hắn cảm giác thực lực của Vương Đằng không đơn giản như bề ngoài.
Hơn nữa hắn rất tự tin, loại tự tin này không phải giả vờ ra, mà là tự nhiên lộ ra từ trong hai mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận