Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 211: Đố kị khiến cho ta trở nên xấu xí (2)

Về phần đồ dùng trong nhà, thì cần mua riêng.
Nhưng chỉ cần có tiền, những này đều không thành vấn đề.
“Thế nào, con trai?” Vương Thịnh Quốc hỏi.
“Cha mẹ thích là được, nhà này vốn là mua cho các ngươi ở.” Vương Đằng nói.
Hai người Lý Tú Mai và Vương Thịnh Quốc nghe vậy, không khỏi nhếch lên nụ cười vui mừng.
Nhìn ra được, bọn hắn đều rất yêu thích căn biệt thự này.
“Vậy thì chọn nhà này đi, xuống dưới ký hợp đồng thôi.” Vương Thịnh Quốc quay đầu nói với giám đốc tiêu thụ.
Nét mặt giám đốc tiêu thụ lập tức vui mừng, kích động trong lòng, giao dịch được biệt thự này, phần trăm trích cho hắn chắc chắn là không ít.
“Được rồi, giờ chúng ta đi ký hợp đồng thôi.”
Mấy người lần nữa trở lại bộ phận giao dịch bất động sản, giám đốc tiêu thụ mời bọn người Vương Đằng vào một gian phòng làm việc, bưng trà nước bánh ngọt lên.
“Mấy vị muốn thanh toán toàn bộ, hay là đặt cọc trước?”
Lúc nói những lời này, giám đốc tiêu thụ vô thức nhìn về phía Vương Đằng.
“Thanh toán toàn bộ đi.” Vương Đằng nói.
“Thanh toán toàn bộ thì có ưu đãi gì không!” Vương Thịnh Quốc hỏi.
“Có, nếu thanh toán toàn bộ, chúng ta có chương trình ưu đãi cao nhất là 3%, ngoài ra sẽ tặng thêm tài sản ba năm cho ngài.” Giám đốc tiêu thụ nói, sau lại chợt nhớ ra, tiếp lời: “A, đúng rồi, công ty chúng ta còn có một hạng mục quy định, nếu người mua là võ giả, có thể trực tiếp hưởng thụ ưu đãi 10%.”
“10%?” Vương Thịnh Quốc hơi kinh ngạc, sau đó không khỏi nhìn qua Vương Đằng một chút.
Công ty này rất có đại khí!
Ba trăm triệu, giảm 10%, vậy chỉ còn 270 triệu, trực tiếp ưu đãi xuống hẳn ba mươi triệu.
Như thế xem ra, võ giả quả nhiên như là trong truyền thuyết vậy, khắp nơi đều được nhận ưu đãi!
Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai liếc nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy xúc động.
“Đúng vậy, đây là ưu đãi đặc biệt dành cho võ giả, người thường sẽ không hưởng thụ được.” Giám đốc tiêu thụ có chút ao ước mà nói.
“Ta lại thích công ty các ngươi như vậy… Ầy, đây là giấy chứng nhận võ giả của ta!”
Vương Đằng vôc ùng dứt khoát, lấy giấy chứng nhận võ giả của mình ra đặt lên trên bàn.
“…” Giám đốc tiêu thụ.
Hắn nhìn tờ giấy đang nằm trên mặt bàn kia, đột nhiên có chút choáng váng.
Chỉ định nói sơ mà thôi, vốn không nghĩ tới gia đình trước mặt mình, vậy mà có người làm võ giả thật.
Hơn nữa người trả tiền lại còn trẻ tuổi như vậy, khó trách hắn chi trả nổi…
Giám đốc tiêu thụ trong lòng hiện lên ý nghĩ này, thái độ càng trở nên kính cẩn, cẩn thận nói ra: “Ta cần xác minh một chút.”
“Có thể!” Vương Đằng nhẹ gật đầu.
Giám đốc tiêu thụ cầm một cái máy đọc thẻ, quét giấy chứng nhận võ giả xuống, xác nhận thân phận không có gì sai.
“Vương tiên sinh, thân phận của ngài đã xác nhận rõ ràng, ngài quả thực có thể hưởng ưu đãi mua nhà10% của công ty.” Giám đốc tiêu thụ kính cẩn đưa giấy chứng nhận võ giả về cho Vương Đằng.
Thấy Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai ở một bên vô cùng tự hào, trong lòng lại có hơi phức tạp.
Sau đó làm thủ tục một lát, trả tiền, ký hợp đồng.
Quét một cái, ba trăm triệu mất rồi!
Nhưng ít nhiều nhà đã vào tay, mua đồ dùng trong nhà là có thể vào ở ngay rồi.
“Mấy vị đi thong thả!” Giám đốc tiêu thụ đưa bọn người Vương Đằng ra đến cổng, đưa mắt nhìn bọn hắn lái xe rời đi.
Trở lại bên trong đại sảnh, mấy tên giám đốc tiêu thụ lập tức vây quanh.
“Anh Lâm, nãy gia đình kia mua nhà rồi hả?”
“Mua rồi, ba trăm triệu, nói lấy lại lấy.” Mấy người giám đốc tiêu thụ vừa tiếp đãi Vương Đằng nói.
“Chậc chậc chậc, ba trăm triệu, trích phần trăm lần này đủ cho anh Lâm ngươi mua một căn nhà mà ở.” Mấy tên giám đốc tiêu thụ miễn bàn đã ao ước cực kỳ.
“Thật sự là kẻ có tiền!”
“Anh Lâm, ngươi cho bọn hắn ưu đãi bao nhiêu?”
“!0%!”
“Cái gì? 10%! Trong bọn họ có người làm võ giả à?” Mấy tên giám đốc tiêu thụ cả kinh nói.
“Không sai, cậu thanh niên kia chính là võ giả, mua nhà cũng là hắn trả tiền.” Mấy người giám đốc tiêu thụ tiếp đãi Vương Đằng nói.
“Võ giả, chẳng những có tiền, còn có thể hưởng các loại đặc quyền, ghen tị càng khiến người ta trở nên xấu xa hơn.”

Trên xe, Vương Đằng nói ra: “Cha, mẹ, ngày mai các ngươi dành thời gian đi mua vật dụng trong nhà chút, mau chóng dọn vào ở đi, bên kia an toàn hơn.”
“Cũng được, ngày mai chúng ta đi xem ngay.” Vương Thịnh Quốc nói.
Về đến nhà, Lý Tú Mai ném Đậu Đậu qua cho Vương Đằng, để hắn trông coi giúp mình một hồi, bản thân thì chạy tới quét dọn sắp xếp phòng ốc cho Đậu Đậu.
Trong phòng khách, hai người Vương Đằng và Đậu Đậu mặt đối mặt ngồi ở trên ghế sa lon, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Vương Đằng nhìn đứa nhỏ trên sopha trước mặt, chịu thua, hắn mở miệng hỏi: “Đậu Đậu muốn xem phim hoạt hình không?”
Đậu Đậu lắc đầu.
“Vậy muốn ăn… táo không?” Vương Đằng cầm quả táo trên bàn lên, lại hỏi.
Đậu Đậu lại lắc đầu.
“Socola nhé?”
Lắc đầu!
“Bánh quy?”
Lắc đầu.
“Sữa?”
“Anh Vương Đằng, có phải anh muốn ăn không?” Đậu Đậu nhìn Vương Đằng với vẻ hồn nhiên.
“. . .” Vương Đằng đang cầm sữa trong tay, nụ cười bên khóe miệng lập tức cứng đờ.
. . .
Khi Lý Tú Mai đi ra thì lại nhìn thấy Vương Đằng nằm trên sopha với vẻ sống không còn gì luyến tiếc. Đậu Đậu thì ngồi bên cạnh với bộ dạng ngoan ngoãn, mặt mũi tràn đầy vẻ vô tội.
“Ngươi đang. . . làm sao vậy?” Lý Tú Mai kinh ngạc hỏi.
“Không sao, ta chỉ là muốn yên tĩnh.” Vương Đằng xua tay nói.
“. . . “ Lý Tú Mai.
“Đậu Đậu, anh Vương Đằng của ngươi sao thế?” Nàng quay ra hỏi Đậu Đậu.
Đậu Đậu lắc đầu, đôi mắt mở lớn, tỏ ra bản thân rất vô tội, cái gì cũng không biết.
“Bỏ đi, chúng ta mặc kệ hắn, đi, dì đưa ngươi đi tắm.” Lý Tú Mai bế nàng lên, không để ý người nào đó đang giả chết trên sopha mà đi lên tầng.
Đậu Đậu thò đầu ra từ hõm cổ của Lý Tú Mai, nhìn Vương Đằng với vẻ mặt khó hiểu.
. . .
Vương Đằng thở dài một hơi, mình lại có thể bị đánh bại bởi một đứa bé, đúng là làm người quá thất bại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận