Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 886: Đổi trắng thay đen. (2)

Đại hiền giả Farah và Ares liếc nhau, sau đó quay đầu nhìn về phía Vương Đằng: “Anh bạn nhỏ này, ngươi tên là Vương Đằng đúng không?”
“Đúng vậy!” Vương Đằng gật đầu, ngược lại muốn xem bọn họ sẽ xử lý thế nào.
“Có thể trả lời một câu của ta không?” Đại hiền giả Farah hỏi vô cùng khách sáo.
“Ngươi hỏi đi.” Vương Đằng nói.
“Vì sao ngươi lại giết chết Marcus?” Đại hiền giả Farah hỏi.
“Hắn muốn giết ta, đương nhiên ta phải giết hắn rồi.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Ồ, ngươi nói Marcus muốn giết ngươi sao?” Farah hỏi.
“Tất nhiên, nếu không ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm đi giết hắn làm gì, thật sự xem ta là kẻ giết người điên cuồng à?” Vương Đằng tức giận nói.
“Tức cười, Marcus và ngươi không thù không oán, hắn có lý do gì để giết ngươi?” Đại hiền giả Kipling quay đầu nhìn về phía Farah, nói: “Các ngươi nghe rồi đó, là hắn ra tay giết Marcus trước, xem uy nghiêm núi Thánh ta không ra gì, người như vậy, các ngươi còn muốn bao che sao?”
Đại hiền giả Farah không khỏi cau mày, cảm giác hơi khó giải quyết.
“Các ngươi không hỏi Floss sao? Hỏi xem có phải Marcus muốn giết ta hay không, hắn còn rõ ràng hơn ai khác đấy.” Vương Đằng cười ha ha nói.
Hắn cũng xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn. Việc này rõ ràng có liên quan đến hắn, nhưng hắn vẫn có dáng vẻ ngồi trên cao, không lo cho tình hình của mình chút nào, bình tĩnh cực kỳ.
“Floss, ngươi biết?” Ánh mắt Đại hiền giả Farah sáng lên, hắn lập tức nhìn về phía Floss.
“Việc này…” Lúc đầu, Floss trốn một bên làm vật tàng hình, kết quả bị Vương Đằng tóm ra, lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Hắn nhìn qua Kipling, lại nhìn qua Farah và Ares, đều không dám đắc tội hai bên.
Kipling và Farah đều đang nhìn hắn, khiến áp lực của hắn tăng lớn, trán không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
“Floss, có lời gì ngươi cứ việc nói, ta cam đoan ngươi sẽ không có chuyện gì.” Đại hiền giả Farah liếc Kipling, nói.
Floss cắn răng, nói: “Sau khi Vương Đằng đánh bại Arudis và Kao, đi tới cung Cự Giải, Marcus ra tay ngăn cản, Không gian tử vong truyền thừa của cung Cự Giải bị phá hủy, bởi vậy sinh lòng sát ý. Ta biết chuyện đã không thể khống chế, vội vàng chạy tới Thần điện cầu viện, hiền giả Eliphas lập tức cùng đến với ta, vừa lúc tận mắt thấy cảnh Vương Đằng đánh chết Marcus.”
“Hắn phá hủy Không gian tử vong truyền thừa của cung Cự Giải!” Mọi người nghe vậy, lập tức giật mình.
Không gian tử vong của cung Cự Giải, mọi người đều từng nghe thấy, thậm chí có người đã từng tự lĩnh giáo, biết mức khó chơi của nó cao thế nào, tuyệt đối không phải thủ đoạn bình thường có thể so được.
Hơn nữa đó còn là truyền thừa nhiều năm của cung Cự Giải, tự thành một vùng không gian, cực kỳ quý giá, bị người khác phá huỷ, khó trách Marcus sẽ sinh lòng sát ý.
“Hắn dùng không gian tử vong vây ta lại, kết quả tài nghệ không bằng người, bị ta phá hủy, không thể trách ta được.” Vương Đằng vô tội nói.
“…” Mọi người không nói gì.
Thần cmn không thể trách ngươi!
Chuyện này cũng không trách ngươi thì trách ai?
Còn nữa, dáng vẻ vô tội kia ngươi lộ ra cho ai xem vậy, không gian tử vong của Marcus người ta bị ngươi phá hủy, người cũng bị ngươi giết, hắn mới là người vô tội nhất.
“Nói thật, nếu các ngươi không ngăn cản ta thì sẽ không việc này, mọi người bình an vô sự, tốt biết bao nhiêu.” Vương Đằng nói.
“Dù không nói đến chuyện của Marcus, nhưng sau đó ngươi lại giết Kao, chuyện này nên giải thích thế nào đây?” Kipling nói.
“Chuyện này càng không thể trách ta, muốn trách thì trách hắn đi!” Vương Đằng chỉ chỉ vào Eliphas.
“Ta?!” Eliphas giật mình trong lòng, có hơi chột dạ, vội vàng kêu ầm lên: “Thánh nữ đại nhân, Kipling đại nhân, tên nhóc này ngậm máu phun người, ta thấy hắn giết người nên chuẩn bị bắt hắn lại sau đó giao cho Thần điện xử trí, nhưng hắn chẳng những không khoanh tay chịu trói, còn giết Kao. Đại nhân, lời hắn nói không thể tin, hắn chính là tên ác đồ.”
“Ta là ác đồ?” Vương Đằng cười ha ha: “Trước đó ngươi không phải nói xử trí đơn giản như vậy. Rõ ràng là ngươi không hỏi phải trái đúng sai, lấy Thần điện đè người, muốn bắt lấy ta trực tiếp tiến hành phán xét của Thánh điện. Nếu theo lời ngươi nói như thế, ta còn không được phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết?”
“Eliphas, lời hắn nói là thật?” Sắc mặt Đại hiền giả Farah u ám, hung hăng nhìn chằm chằm hắn, hỏi.
“Oan uổng quá, ta là hiền giả Thần điện, làm việc từ trước đến nay đều công chính, sao lại làm loại chuyện hoành hành ngang ngược kia được.” Eliphas hô to oan uổng, mặt đầy tủi thân.
“…” Mặt đám người Floss, Arodney đầy vẻ cạn lời, quả thực bị sự vô sỉ của Eliphas doạ sợ ngây người.
“Ta vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của Eliphas.” Đại hiền giả Kipling nói, hiển nhiên muốn làm chỗ dựa cho Eliphas.
Đám người Arodney thấy vậy, đáy lòng run lên, lúc này đã biết đợi lát nữa nếu có người hỏi, bọn họ nên nói cái gì.
Quả nhiên, Farah dò hỏi bọn họ, mà câu trả lời của mấy người không khác nhiều với Eliphas.
Vương Đằng liếc nhìn mấy người, cười mỉa không thôi.
Đôi mắt Eliphas lóe lên vẻ đắc ý, nhìn Vương Đằng, trong lòng cực kỳ sảng khoái: “Ta có chỗ dựa, ngươi có thể làm gì được ta?”
Vương Đằng thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của hắn, cạn lời nói: “Lão già, mắt ngươi bị mù à? Hắn còn có nhân phẩm?”
Kipling và Eliphas lập tức đen mặt.
“Láo xược, ngươi dám nhục mạ Đại hiền giả đại nhân!” Eliphas có người làm chỗ dựa, sống lưng lập tức lại cứng lên, quát lớn.
“Ta xem ngươi ngứa đầu đúng không?” Mắt Vương Đằng hơi híp, lộ ra một tia sáng nguy hiểm.
Eliphas tức khắc cảm thấy đầu lại bắt đầu đau âm ỉ, vô thức lùi lại hai bước.
Kipling chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tên kém cỏi này, không phải chỉ là một võ giả nước Hạ à, sao lại sợ đến vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận