Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 868: Lên núi Thánh.

Rửa mặt xong trong vài phút ngắn ngủi, hắn mặc quần áo, lau khô tóc, thong thả bước ra khỏi phòng, xuống lầu ăn bữa sáng.
Đám người Chúc Vân Thiều đều đã dậy, giờ phút này đang ở một góc trong nhà ăn để ăn sáng, đôi khi tán dóc vài câu gì đó.
Khi Vương Đằng đi vào nhà ăn, bọn họ lập tức chú ý đến hắn.
“Ở đây.”
Chúc Vân Thiều vẫy tay với hắn.
Vương Đằng mỉm cười, gật đầu với bọn họ, rồi sau đó đi lấy bữa sáng.
Nhà ăn này theo hình thức tự phục vụ, cung cấp món ngon các quốc gia, muốn ăn món nào thì có thể tự lựa chọn.
Là một linh trù, món ăn nào ngon, món nào không thể ăn, hắn vừa ngửi đã biết.
Chọn đồ ăn xong, Vương Đằng bưng khay ăn đi đến vị trí chỗ đám người Chúc Vân Thiều.
Chúc Vân Thiều kéo một cái ghế trống ra cho hắn, Vương Đằng thuận thế ngồi xuống, cười nói: “Sao các ngươi dậy sớm thế.”
“Lập tức về nước rồi, trận đấu thảm bại, không có mặt mũi nào trở về gặp người khác, nên đâu thể ngủ được.” Chúc Vân Thiều thở dài, gặm miếng bánh mỳ, thuận miệng đáp.
“…” Vương Đằng không phản bác được.
Ngay sau đó Chúc Vân Thiều liếc mắt nhìn hắn, nói: “Đâu giống như ngươi, đường làm quan rộng mở, tối hôm qua chắc chắn ngủ rất ngon.”
“Được rồi được rồi, xem các ngươi ghen tỵ kìa.” Vương Đằng ăn, không nhịn được cho nàng một ánh mắt khinh thường.
Lúc này, Đàm Đài Tuyền đã đến từ đằng xa.
“Đều đã tỉnh dậy rồi!”
“Ta vừa tới.” Vương Đằng nói.
“Ha ha, ngươi còn dám xuất hiện hả.” Đàm Đài Tuyền liếc nhìn hắn, cười lạnh nói.
Phụ nữ thật mang thù!
Vương Đằng cười ha ha, đổi đề tài, chỉ vào bánh ngọt trong tay: “Bánh ngọt hạnh nhân này không tệ, chị Tuyền, ngươi có muốn thử không, ta cố ý lấy thêm một miếng cho ngươi đó.”
Đàm Đài Tuyền không nói gì, hung hăng trừng Vương Đằng, cướp lấy một miếng bánh ngọt hạnh nhân khác từ trong khay ăn của hắn, bắt đầu ăn.
Cuối cùng Vương Đằng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Đoàn người ăn bữa sáng xong, Parik đột nhiên đi đến, nói: “Có thể các vị phải tạm hoãn hành trình một chút.”
“Có chuyện gì sao?” Đàm Đài Tuyền không khỏi nhíu mày.
“Có người muốn gặp các hạ Vương Đằng.” Parik nhìn Vương Đằng, nói.
“Gặp ta?” Vương Đằng kinh ngạc chỉ vào mình.
“Đúng vậy, nếu không phiền, có thể đi một chuyến với ta không?” Parik dò hỏi vô cùng khách khí.
Vương Đằng và Đàm Đài Tuyền liếc mắt nhìn nhau, sau đó hỏi: “Dù sao ngươi cũng phải nói cho ta biết là ai muốn gặp ta chứ, nếu không ta không rảnh lãng phí thời gian với các ngươi đâu.”
Parik hơi chần chừ, không mở miệng mà chỉ lên trên đỉnh núi Thánh.
Ánh mắt Vương Đằng lộ vẻ kinh dị.
Không thể nghi ngờ Parik đang nói cho hắn biết rằng một người nào đó trên núi Thánh muốn gặp hắn, mà người kia có thể khiến cho Parik kiêng kỵ sâu sắc như thế, có thể thấy được thân phận của đối phương không bình thường.
Đáy lòng Vương Đằng mơ hồ có suy đoán.
Mà đám người Đàm Đài Tuyền cũng chấn động, người bình thường khó gặp nhân vật lớn trên núi Thánh được một lần, bọn họ lại sẽ chủ động mời gặp Vương Đằng.
“Có nói có chuyện gì không?” Đàm Đài Tuyền hỏi.
“Ta đâu thể biết được.” Parik cười khổ nói.
Đàm Đài Tuyền thấy vậy thì hơi chần chừ, ai biết người của núi Thánh định làm gì, kêu Vương Đằng một mình đi lên đó, nàng lo lắng.
Parik dường như nhìn thấu băn khoăn của nàng, nói: “Xin các hạ Đàm Đài yên tâm, núi Thánh chúng ta tuyệt đối đảm bảo sự an toàn cho các hạ Vương Đằng, chỉ vì có người muốn tâm sự với hắn mà thôi.”
Đàm Đài Tuyền há miệng thở dốc.
Lời nói suông này ai mà chẳng nói được, cũng không thể cam đoan điều gì.
Nhưng lúc này Vương Đằng mở miệng nói: “Không sao, ta đi một chuyến xem, rốt cuộc là nhân vật lớn nào muốn gặp ta.”
“Núi Thánh này cao thủ như mây, ngươi đừng hành động theo tình cảm.” Đàm Đài Tuyền nhíu mày, truyền âm.
“Không có việc gì, đây chính là núi Thánh, nếu ta xảy ra chuyện ở đây, chẳng phải danh dự của núi Thánh bọn họ sẽ xong rồi sao? Huống hồ bọn họ không phải là tổ chức tà giáo gì cả, ăn no rảnh hơi mới có thể ra tay với ta.”Vương Đằng cũng truyền âm nói: “Hơn nữa chẳng lẽ ngươi không muốn biết trong hồ lô của bọn họ rốt cuộc bán thuốc gì sao?”
“Một khi đã như vậy, ngươi tự cẩn thận. Núi Thánh này thật thần bí, đừng gây ra trò mèo gì đấy.” Đàm Đài Tuyền cảm thấy Vương Đằng nói có lý, nên không ngăn cản nữa, nhưng vẫn còn lo lắng cho Vương Đằng.
Nàng biết rõ Vương Đằng không phải hạng người thành thật gì.
“…” Vương Đằng hơi buồn bực, chỉ sợ hình tượng của hắn ở trong lòng Đàm Đài Tuyền đã không xoay chuyển lại được nữa rồi.
“Đi thôi!”
Hắn không nói nhảm nữa, rời khỏi khách sạn trước.
Cho đến khi hai người đi xa rồi, Mục Chí Quốc mới thấp giọng hỏi: “Không có vấn đề gì chứ?”
“Chắc vấn đề không lớn.” Đàm Đài Tuyền lắc đầu, kêu mọi người trở về kiên nhẫn đợi.
Vương Đằng đi theo Parik đi lên núi, xuyên qua đấu trường, đi đến trước một đoạn thềm đá thông lên trên đỉnh núi Thánh.
Một bóng người đã sớm chờ ở đó.
“Ngươi đã đến rồi!” Người kia mở miệng nói.
“Tư tế Thần điện!” Vương Đằng kinh ngạc nói: “Là ngươi muốn gặp ta?”
“Không, ta tới tiếp đón ngươi lên núi.” Tư tế Thần điện lắc đầu, ánh mắt lóe lên tia kỳ dị, không nghĩ ra được vì sao vị kia lại muốn gặp Vương Đằng?
Tuy rằng trong hội giao lưu lần này, hắn đã cho thấy tư chất tuyệt thế, vượt xa võ giả thiên tài bình thường, nhưng thân phận lại kém vị kia rất nhiều.
Vương Đằng nghe vậy, không khỏi dời tầm nhìn từ thềm đá lên trên đỉnh núi, chỉ thấy mười hai cung điện vắt ngang trên đường núi, uốn lượn mà lên, cho đến Thần điện ở trên đỉnh…
“Nghe nói người bình thường lên núi cần phải xông qua mười hai cung hoàng đạo, ta cũng sẽ lên núi như vậy sao?” Vương Đằng hỏi.
Nếu như vậy, hắn chắc chắn xoay người rời đi.
Tuy rằng hắn cũng muốn đánh nhau với mười hai thánh kỵ sĩ kia, thuận tiện cắt chút bong bóng thuộc tính, nhưng vậy cũng không có nghĩa rằng hắn tình nguyện mặc người tùy tiện sử dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận