Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1302: Đến đây! Đến giết ông nội ngươi đi!

Thật ra có ấn Nam tước này đã đủ để chứng minh thân phận của hắn, nhưng thế lực sau lưng Sinclairmont quá lớn, ngay cả các lão của Quý tộc Bình nghị các cũng không thể không tôn trọng đề nghị của hắn.
Tào Quan không tiếng động nở nụ cười, đối mặt với Vương Đằng, ánh mắt lại cực kỳ âm lãnh.
Không lấy ra được chứng minh thân phận, thằng nhóc này không thể trở thành người kế thừa tước vị Nam tước, vậy thì hắn có cách chơi chết Vương Đằng.
Một võ giả cấp Hành Tinh tầm thường mà thôi, tùy tiện tìm một võ giả cấp Hằng Tinh cũng có thể dễ dàng đánh chết.
Muốn tranh đoạt tước vị Nam tước với cha hắn, thật sự là không biết sống chết.
“Nếu không có, thân phận của ngươi sẽ tạm thời không thể xác định.” Các lão nói.
Vương Đằng âm thầm bất đắc dĩ. Hướng đi của sự việc vẫn hơi ngoài dự đoán của hắn, gia tộc Pylax nhúng tay khiến sự việc ngày càng không thể khống chế.
“Nam Cung Việt quá hãm!” Vương Đằng bất lực châm biếm.
Muốn hắn giúp đỡ giải oan, ít nhất cân nhắc sự việc chu đáo một chút, để lại một di chúc gì đó, cũng tốt hơn khiến hắn rơi và thếo bị động như hiện tại.
Nếu Nam Cung Việt biết sự châm biếm của Vương Đằng, chỉ e sẽ nhảy ra từ trong đất.
Hắn cũng rất oan uổng!
Hắn vốn nghĩ để sau khi Vương Đằng mạnh lên lại đến đế quốc Đại Càn, nhưng làm sao cũng không ngờ, hai người Vương Đằng và Viên Cổn Cổn có thể lỗ mãng như vậy, mới thực lực cấp Hành Tinh mà thôi, đã dám đến đế quốc Đại Càn mưu đoạt tước vị Nam tước.
Chỉ có thể nói chung quy hắn xem nhẹ người thừa kế Vương Đằng này, cũng xem nhẹ điểm mấu chốt của Viên Cổn Cổn.
“Chủ nhân Nam Cung cũng không ngờ gia tộc Pylax sẽ nhúng tay!” Viên Cổn Cổn kêu oan thay Nam Cung Việt, sắc mặt hơi nghiêm nghị, hơi khó hiểu nói: “Chẳng lẽ gia tộc Pylax chính là người đứng sau lưng Tào Hoành Đồ? Nhưng với địa vị của gia tộc Pylax, sao bọn họ lại có thể coi trọng một tước vị Nam tước tầm thường?”
“Sao ta có thể biết được? Có lẽ bọn họ có bí mật gì đó không thể cho ai biết.” Vương Đằng lắc đầu không thôi: “Hiện tại đừng nói những chuyện này, mau nghĩ cách thử.”
“Ặc…. Ta cũng không có cách gì.” Viên Cổn Cổn chột dạ nói.
“Thật hãm!” Quả thực Vương Đằng hận không thể lôi Viên Cổn Cổn ra, hung hăng đánh vào đầu, bình thường khoác lác như gì, vào thời khắc mấu chốt, lại không có chút tác dụng nào. Vương Đằng chỉ có thể dựa vào bản thân. Suy nghĩ điên cuồng chuyển động trong đầu, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên: “Đúng rồi, còn có cung điện truyền thừa! Sao ta quên mất chuyện này.”
“Không được, nếu ngươi công khai cung điện truyền thừa, ngươi có tin, chỉ cần ngươi đi ra khỏi đại điện này, chuyện ngươi lấy được truyền thừa sẽ bị truyền ra lặng yên không một tiếng động không. Đến lúc đó, sẽ có rất nhiều cường giả nhìn trộm, ngươi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!” Viên Cổn Cổn vội vàng chặn lại.
“Một truyền thừa cấp Vũ Trụ? Có thể có nhiều người nhìn trộm như vậy sao?” Vương Đằng sửng sốt.
“Ngươi tưởng thế nào? Huống chi truyền thừa của chủ nhân Nam Cung không phải truyền thừa cấp Vũ Trụ đơn giản, mà là truyền thừa của Nam tước đế quốc Đại Càn. Căn cơ của gia tộc Nam Cung cũng không chỉ là cấp Vũ Trụ tầm thường.” Viên Cổn Cổn nói.
“Nhưng bên trong cung điện truyền thừa cũng không có truyền thừa trên cấp Vũ Trụ.” Vương Đằng nhíu mày.
“Ấn ký truyền thừa của ngươi có thể mở ra kho tàng của gia tộc Nam Cung.” Viên Cổn Cổn chậm rãi nói.
“.... Vì sao ngươi không nói sớm?” Vương Đằng có loại xúc động muốn bóp chết Viên Cổn Cổn. Con mẹ nó tức, chuyện quan trọng như vậy hiện tại mới nói.
“Ngươi còn chưa đạt tới cả cấp Vũ Trụ, nói cũng vô dụng. Huống chi kho tàng ở gia tộc Nam Cung, ngươi không kế thừa tước vị Nam tước của gia tộc Nam Cung, không vào được gia tộc Nam Cung, thì cũng không làm được gì cả.” Viên Cổn Cổn nói.
“....” Vương Đằng không ngừng hít sâu, tuy rằng cảm thấy Viên Cổn Cổn nói không sai, nhưng thật bực bội!
“Các lão, nếu hắn không có cách nào xác định thân phận, thì chuyện người kế thừa này chính là lời nói vô căn cứ. Ta thấy vẫn nên đuổi người này đi, còn về ấn Nam tước này, đúng lúc vật quy nguyên chủ. Cha ta là đệ tử thân truyền của Nam tước, trông coi ấn Nam tước là thích hợp nhất.” Lúc này, giọng nói của Tào Quan truyền đến.
Vương Đằng nghe vậy, không khỏi ngẩng đầu.
Lòng dạ thật độc ác!
Không chỉ muốn cưỡng đoạt ấn Nam tước, còn muốn đuổi hắn đi.
Tính toán thật tốt lắm!
Ánh mắt Vương Đằng chợt lóe tia sắc bén. Giờ phút này, hắn đã sinh ra sát ý với Tào Quan.
Nếu hắn thật sự bị đuổi đi, chỉ e sẽ trực tiếp bị đuổi giết điên cuồng nhỉ, đối phương tuyệt đối không có khả năng thả cho hắn còn sống rời đi.
Hơn nữa nếu không có tước vị Nam tước đế quốc Đại Càn, không giữ được Địa Tinh, Clotte trấn thủ hệ Ngân Hà sẽ là người đầu tiên sẽ giết hắn.
“Ngươi muốn ấn Nam tước này?” Vương Đằng hỏi mà mặt không chút thay đổi.
“Ngươi chỉ may mắn mới lấy được ấn Nam tước mà thôi, có tư cách gì trông coi. Cha ta mới là đệ tử thân truyền của Nam tước Nam Cung. Nam tước Nam Cung đã qua đời, ấn Nam tước này đương nhiên chính là đồ vật của cha ta, hiện tại chẳng qua là vật quy nguyên chủ thôi.” Tào Quan có người làm chỗ dựa, vô cùng tự tin, cười nhạt nói.
“Tào Quan nói không sai, ấn Nam tước không thể bị nắm trong tay một người không rõ thân phận.” Sinclairmont thản nhiên nói.
“Ha ha ha….” Vương Đằng đột nhiên cười ha ha: “Mạnh mẽ cướp đoạt hay lắm, đế quốc Đại Càn làm việc như vậy sao? Vậy ta thật sự được mở mang kiến thức!”
“Làm càn!”
Sinclairmont nhíu mày, đột nhiên hét lớn, khí thế mạnh mẽ ép tới Vương Đằng.
Ầm!
Sắc mặt Vương Đằng trắng bệch. Thực lực cấp Vực Chủ không phải nói đùa, cho dù hắn có thể tham dự chiến đấu giữa cấp Vũ Trụ, cũng kém cường giả cấp Vực Chủ nhiều lắm. Đối phương chỉ dùng khí thế đè hắn, đã khiến cho hắn suýt nữa không thể chịu nổi.
“Phá cho ta!”
Vương Đằng mở to hai mắt, rống giận trong lòng, niệm lực tinh thần bùng nổ, phát ra tiếng gào thét giống như cự long thức tỉnh trong đầu.
Gào!
Ầm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận