Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 755: Chỉ lo lắng nhiều cho đám mèo hoang, chó hoang.

Mọi người quay trở lại hậu phương, một nhóm người xông tới, có đám người Đồng Hổ, Bành Viễn Sơn của trường quân đội Hoàng Hải, còn có những người quen của Vương Đằng là Phó Thiên Đao, Tần Hán Hiên, thêm cả một số ít võ giả xa lạ.
Khuôn mặt họ mệt lử, toàn thân nhuốm máu, nhưng lúc này tất cả mọi người đều tràn đầy lo lắng, lao nhao chen miệng nói:
“Sao rồi?”
“Không sao chứ?”
“Có bị thương nặng không?”
............
Mặc dù bị một đám đại lão vây quanh quan tâm, dù thế nào Vương Đằng cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng đáy lòng vẫn cứ là ấm áp.
Đồng thời có chút may mắn, tất cả mọi người vẫn còn sống!
Lần liều mạng này dù sao cũng không phí công rồi!
“Tránh ra hết đi, vây ở đây để chắn đường hay gì!” Đạm Đài Tuyền đỡ lấy Vương Đằng, nhướng mày, phẫn nộ quát.
Đám người ngượng ngùng, nhanh chóng tản ra, mở một lối đi.
Đạm Đài Tuyền tức giận hừ lạnh một tiếng, dìu Vương Đằng đi ra chỗ đất trống cách đó không xa.
Một vùng Đông Hải rộng lớn đã biến thành đống hoang tàn, vả lại vì trước đó Vương Đằng ngưng tụ thân thể Trọng Nham, quả thật đã cạo ba thước đất khắp bốn phía, xung quanh chỉ còn lại một mảnh trơ trụi, cho nên chỉ có thể tùy tiện tìm một vùng đất bằng phẳng, tạm thời để Vương Đằng nghỉ ngơi một chút trước đã.
Đạm Đài Tuyền buông Vương Đằng xuống, lấy đan dược chữa thương ra cho hắn uống.
Vương Đằng cũng không nói nhảm, sau khi nuốt đan dược, lập tức nhắm mắt tiêu hoá thuốc chữa thương.
Nhưng hắn vẫn hiện ra chút tâm thần, nhặt đám bong bóng thuộc tính còn lại từ bốn phía.
Dù có bị thương nặng, cũng không thể bỏ sót bong bóng thuộc tính!
Ngay sau đó, toàn bộ bong bóng thuộc tính, đến một cái cũng không sót, đều được Vương Đằng nhặt lên hết, cuối cùng hắn cũng thu hồi tâm thần, tập trung trị thương.
Không biết đã qua bao lâu, Vương Đằng mở to mắt, phun ra một ngụm khí đục rất dài.
Lúc này sắc trời mờ nhạt, chắc là đã đến chạng vạng tối, chẳng mấy chốc màn đêm sẽ phủ xuống.
Bỗng nhiên, Vương Đằng nhìn thấy một đống người vây quanh bên cạnh hắn, không khỏi sững sờ.
“Cha, mẹ, ông…. Sao mọi người đều ở đây vậy?”
Trước mặt rõ ràng là đám người Vương gia, bọn họ đi ra từ hầm trú ẩn dưới đất, nghe nói Vương Đằng bị thương, vẫn luôn trông chừng ở đây, một bước cũng không đi.
“Con trai, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!” Lý Tú Mai âm thầm thở nhẹ ra, đồng thời càng mừng rỡ đến chảy nước mắt.
Thân là mẹ, Lý Tú Mai lo lắng cho Vương Đằng nhiều hơn tất cả mọi người. Lúc này, thấy Vương Đằng tỉnh lại thì cực kỳ vui vẻ, nàng ôm cổ Vương Đằng thật chặt, sợ hắn đột nhiên biến mất.
“Mẹ, ta không sao, vẫn còn tốt!” Vương Đằng xúc động trong lòng, vỗ lưng an ủi Lý Tú Mai.
Lý Tú Mai dụi mắt, nói: “Lần sau không được liều mạng như vậy, nếu ngươi xảy ra bất trắc gì thì ta phải phải sống thế nào!”
“Được, được. Nghe lời mẹ, lần sau ta sẽ trốn đi thật xa.” Vương Đằng không chút suy nghĩ, lập tức dỗ dành.
“Ngươi chỉ biết lừa gạt ta.” Lý Tú Mai tức giận liếc mắt, đáp ứng nhanh như vậy thì nhất định là giả.
“Được rồi, được rồi. Con trai chúng ta cũng vì tất cả người dân Đông Hải, hắn là anh hùng.” Đôi mắt Vương Thịnh Quốc cũng đỏ hoe, nhưng không hề rơi lệ, hắn vỗ vỗ vai Lý Tú Mai, tự hào nói.
“Anh hùng cái chó má gì, lão nương chỉ cần con trai, không cần anh hùng gì cả.” Lý Tú Mai trừng Vương Thịnh Quốc, tức giận nói.
Vương Thịnh Quốc ngượng ngùng, á khẩu không đáp lại được.
Mọi người xung quanh cũng không biết nên nói gì. Một số võ giả đi ngang qua định mở miệng cãi lại một câu, nhưng nghĩ đối phương là mẹ của Vương Đằng nên đã bỏ ý tưởng đó đi.
Đối với một người mẹ thì anh hùng gì đó quả là không quan trọng bằng con trai.
“Khục khục.” Ông cụ Vương ho một tiếng, nói: “Tú Mai, hiện tại hắn không gặp vấn đề gì là tốt nhất, chúng ra cũng không nên nói những lời này.”
Ông cụ Vương đã mở miệng, Lý Tú Mai đương nhiên cũng không tiện nói thêm điều gì nữa.
Huống chi nàng cũng biết, có câu “Năng lực càng mạnh, trách nhiệm càng lớn”. Nếu cường giả như Vương Đằng không đứng ra thì chỉ e nhân loại sẽ không có ai đứng ra đối chiến với hải thú rồi.
Thở dài trong lòng, Lý Tú Mai nhẹ giọng nói với Vương Đằng: “Đói bụng không? Để ta chuẩn bị đồ ăn cho ngươi?”
Vừa nói xong, bụng của mọi người kêu lên rột rột.
Bọn họ đã không ăn gì cả một ngày nay. Sau khi đi ra từ hầm trú ẩn thì có được chia một ít lương khô, nhưng bọn họ cũng không đói bụng nên chỉ uống chút nước mà không ăn những thứ khác.
Bây giờ thấy Vương Đằng bình an vô sự, mọi người không còn lo nghĩ gì nữa, cơn đói bụng tự nhiên ập tới.
“Bây giờ không còn nhà rồi, cũng không có nơi nào có thể nấu ăn, chỉ có thể ăn tạm chút lương khô thôi.” Đại bá mẫu Triệu Tuệ Lệ của Vương Đằng sa sút tinh thần nói.
Lúc này Lý Tú Mai mới để ý, không khỏi nhíu mày.
Con trai bị thương thì nên bồi bổ chút dinh dưỡng, nhưng nay mọi người đều ngủ ngoài trời, đúng là không bột đố gột nên hồ.
“Vương Đằng tỉnh rồi!”
Đúng lúc này, một đám người từ xa đi tới, đương nhiên là đám người Đạm Đài Tuyền, Bành Viễn Sơn, Phó Thiên Đao.
Đi cùng họ còn có một đội người trị liệu, bọn họ nhìn Vương Đằng với ánh mắt nhiệt tình và sùng kính. Một nữ bác sĩ thuỳ mị tầm ba mươi tuổi bước lên nói: “Chào ngài Vương Đằng, ta là bác sĩ tư nhân mà cấp trên sắp xếp cho ngươi. Mấy ngày tiếp theo, ta sẽ toàn quyền chịu trách nhiệm những vấn đề trên thân thể ngươi.”
Vương Đằng hơi kinh ngạc về dung nhan xinh đẹp của nữ bác sĩ này. Nếu là bình thường, hắn không ngại sinh chuyện hay ho giữa bệnh nhân và bác sĩ, nhưng lúc này cha mẹ hắn đều ở đây nên tình huống không cho phép.
“Khục khục, không cần đâu, ta không sao.” Ngay sau đó, Vương Đằng ho một tiếng, dối trá nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận