Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 682: Thị trấn Khôi Thạch. (2)

“Đại nhân Snow rời đi chưa lâu, sao lại quay về nhanh như vậy chứ?”
“Hơn nữa ta nhớ là đại nhân Snow còn dẫn theo ba tên hộ vệ nữa mà, bọn họ đi đâu hết rồi?”
“Được rồi được rồi, chuyện của đại nhân, đâu đến phiên chúng ta xen vào.”
“Nói ra thì đại nhân Snow còn dẫn theo một loài Hỗn Huyết nhỏ tuổi về, không biết muốn làm gì, lẽ nào… hí hí hí!”
...
Giọng nói của đám loài Hắc Ám văng vẳng truyền vào trong tai Vương Đằng, khiến khoé miệng của hắn bất giác co rút hai cái, kín đáo liếc nhìn Tử Dạ không để lại chút dấu vết.
Xí, làm bẩn thanh danh người ta!
Sớm muộn gì cũng tiêu diệt sạch sẽ hết đám loài Hắc Ám này!
Vương Đằng dựa theo tin tức thẩm vấn ra được, vừa tìm kiếm nơi ở của Tử tước Snow, vừa đánh giá tình hình bên trong thị trấn Khôi Thạch.
Không thể không nói, thế giới của loài Hắc Ám, đến cả thị trấn cũng vô cùng u ám quỷ dị. Suốt đường đi, Vương Đằng cảm thấy giống như đi vào một thị trấn chết, không chút sức sống, cộng thêm sắc trời mờ mịt không thấy ánh mặt trời, dường như mọi thứ đều vô cùng âm trầm.
Trong ngõ nhỏ ở hai bên đường phố, thỉnh thoảng sẽ loé lên một hai bóng dáng quần áo rách rưới, sau khi bọn chúng nhìn thấy Tử tước Snow do Vương Đằng biến thành, vẻ sợ hãi vụt qua trong mắt, sau đó ánh mắt bèn dừng lại trên người Tử Dạ ở sau lưng hắn.
Từng ánh mắt ló ra trong từng ngõ nhỏ, dòm ngó Tử Dạ, ánh mắt đó giống như bao hàm rất nhiều thứ.
Tử Dạ nhạy cảm, cảm giác được những ánh mắt này, không nhịn được bèn dừng bước chân, nhìn vào trong con ngõ.
“Đi!” Vương Đằng cũng không quay đầu, hét lạnh một tiếng ở phía trước.
“Vâng.” Tử Dạ vâng một tiếng, nhanh chân đuổi theo.
Không bao lâu, hai người đến trước một kiến trúc lâu đài cổ lớn nhất trung ương thị trấn. Thị trấn Khôi Thạch là đất phong của Tử tước Snow, nơi ở của nó cũng không khó tìm.
Vương Đằng lấy ra một lệnh bài từ trong nhẫn không gian, quét lên trên cổng, cổng liền chậm rãi mở ra.
Vương Đằng bước vào trong đó trước.
“Đại nhân, ngươi quay về rồi!” Trong đại sảnh u ám của toà lâu đài cổ, hai hàng nữ hầu mặc trang phục trắng đen, dưới sự dẫn dắt của một tên Huyết tộc mặc quần áo quản gia, cung kính hành lễ với hắn.
“Ái chà chà, tên Snow này quá biết hưởng thụ rồi nha.” Vương Đằng quét mắt qua, đáy lòng tấm tắc không thôi.
Đám nữ hầu Huyết tộc trước mặt, ai ai cũng có dung mạo xuất sắc, cực phẩm, đặt ở Địa tinh, chắc chắn là nhân vật cấp nữ thần trong lòng vô số trạch nam liếm cẩu.
“Ừm, đã dọn dẹp phòng của ta chưa?” Vương Đằng hề lay động, nhàn nhạt nói.
“Đại nhân, đã dọn dẹp xong xuôi rồi.” Tên Huyết tộc mặc quần áo quản gia dẫn đường ở phía trước, là quản gia Annie của lâu đài cổ này.
Điều đáng để nhắc đến, nó là một Huyết tộc nữ giới có vòng một cực lớn.
Vương Đằng kín đáo liếc nhìn, lờ mờ thu lại ánh mắt—Snow chó đẻ!
Đi xuyên qua một hành lang dài, thì đến trước một căn phòng ngủ, Annie cung kính mở cửa cho Vương Đằng.
“Ngươi đi xuống trước đi, ta không gọi, không được đến làm phiền ta.” Vương Đằng lãnh đạm nói.
“Vâng!” Đôi mắt quyến rũ của Annie nhìn Tử Dạ thật sâu, sau đó bèn xoay người rời đi.
Khoé mắt Vương Đằng co rút.
Đáng chết, ánh mắt đó là gì chứ??
Lười so đo với một Huyết tộc, Vương Đằng đưa Tử Dạ đi vào trong phòng ngủ.
Hắn phát hiện không gian trong căn phòng này rất lớn, bàn đọc sách bằng gỗ sơn màu ám đen, ghế sofa không biết làm từ da gì, giường lớn tơ ngỗng,… vân vân, các loại trang trí đều có đầy đủ.
Vương Đằng thở ra một hơi, nói với Tử Dạ: “Ngươi ở bên cạnh tự chơi một lúc đi, không được chạy loạn.”
Tử Dạ gật đầu, tò mò đánh giá xung quanh.
Vương Đằng không quản nàng nữa, đi một vòng trong phòng, khởi động đôi mắt Linh Thị, dò xét bốn phía, không phát hiện ra vấn đề gì, sau đó mới ngồi xuống trước bàn sách.
Trên bàn sách, và trong tủ sách ở sau lưng hắn có không ít sách cổ xưa, Vương Đằng tiện tay lật ra, có một vài quyển được biên soạn bằng ngôn ngữ Hắc Ám, có một vài quyển dùng một loại ngôn ngữ khác hắn không biết.
Hắn lấy một quyển sách bằng tiếng Hắc Ám có thể xem hiểu được, quyển sách này khá thông thường, nhưng nội dung phía trên lại là lịch sử giản lược của thế giới Vực Sâu mà Vương Đằng đang cần gấp.
Muốn rời khỏi thế giới này, đương nhiên trước tiên phải hiểu được nó, mới có thể tìm ra phương pháp.
Thời gian tiếp theo, Vương Đằng hoàn toàn đắm chìm vào trong sách, mãi đến khi Tử Dạ đi qua kéo quần áo của hắn.
Vương Đằng ngẩng đầu nghi hoặc.
“Ta đói rồi!” Tử Dạ nói.
Vương Đằng ngạc nhiên, nhìn sắc trời bên ngoài, đã tối đen như mực, khiến cho thế giới vốn ảm đạm càng trở nên âm u, sâu thẳm.
Một vầng trăng tròn đỏ tươi to lớn treo lơ lửng trong bầu trời đêm, ánh trăng đỏ nhàn nhạt giống như lớp lụa chiếu xuống mặt đất.
Vầng trăng đó giống như treo ngay trên đỉnh đầu, Vương Đằng thậm chí có thể nhìn thấy được hố thiên thạch và những dãy núi gập ghềnh giống như vết sẹo.
“Tối như vậy rồi sao?” Vương Đằng cười khổ, duỗi lưng một cái, lấy thịt tinh thú ra từng trong nhẫn không gian rồi nướng ngay tại chỗ.
Hắn biết Huyết tộc bình thường đều lấy máu tươi làm thức ăn. Hắn và Tử Dạ đương nhiên không thể uống máu giống dã thú, may mà nhẫn không gian của hắn có không ít thịt tinh thú, cùng với thức ăn, lương khô khác, đủ để bọn họ ăn rất lâu.
Dưới tay nghề của linh trù đại sư Vương Đằng, thịt nướng thơm ngon rất nhanh đã ra lò. Hắn còn lấy đồ uống ra, ngồi trước bàn cùng Tử Dạ, ăn uống như bão tố.
Bốp!
Đột nhiên, một bóng người đâm trúng vào cửa sổ...
Khách không mời mà đến bất chợt khiến bầu không khí trong phòng sa vào ngượng ngập.
Miệng Vương Đằng và Tiểu Tử Dạ ngậm thịt nướng, vẻ mặt sững sờ quay đầu nhìn người phía trước.
Toàn thân người kia ẩn trong áo khoác màu đen rách nát, mũ rộng che khuất gương mặt trong bóng tối.
Ánh trăng đỏ nhạt ngoài cửa sổ chiếu sau lưng hắn, tôn lên vẻ thần bí của bóng lưng hắn.
Đương nhiên, nếu không chú ý thân thể cứng đờ của hắn vì thấy có người trong phòng thì mọi thứ đều vô cùng hoàn hảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận