Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 740: Lực bạt sơn hề khí cái thế*! (2)

Lên!
Lên!
Lên!
Lần này, Vương Đằng không gào lên trong lòng nữa, mà ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm kinh khủng!
Hắn dùng cách này để điều khiển sức mạnh đến cực hạn, bùng nổ hoàn toàn.
Lúc này, dù là những người trong thành phố Đông Hải cũng nghe thấy tiếng gào chấn động trời đất ấy, đều ngạc nhiên nhìn về phía người khổng lồ đá ở xa xa.
Trong hầm trú ẩn dưới đất, mọi người Vương gia đều thấy được tất cả qua màn hình, nhất là lúc thấy được người khổng lồ đá kia, tất cả đều chìm vào im lặng.
Đây thật sự là việc sức người có thể làm ra sao?
Nhưng bây giờ nghe tiếng gầm rú kia, bọn họ cảm thấy Vương Đằng vì mọi người, vì sinh mệnh của cả Đông Hải mà liều mạng như vậy, hắn thật sự dốc hết sức lực!
“Cố lên!” Em họ Điền Tâm Ngữ của Vương Đằng không khỏi siết chặt nắm tay, thấp giọng kêu lên.
Vương Hạo Nhiên và Phương Thiến Văn bên cạnh nghe thấy giọng nói này cũng không nhịn được kêu lên: “Anh họ Vương Đằng cố lên!”
“Cố lên!” Vương Á Nam cũng thấp giọng kêu lên.
……
Tình cảm của người Vương gia dẫn đến người xung quanh cũng hô lên theo.
“Cố lên!”
“Cố lên!”
……
Cảm xúc dễ lan, ngày càng nhiều người tham gia vào, giọng nói ngày càng to, chấn động cả hầm trú ẩn dưới đất, cuối cùng vô vàn ý chí tụ thành hai chữ: “Cố lên!”
Dường như giọng nói lớn đã phá vỡ hầm trú ẩn dưới đất, truyền vào trong tai Vương Đằng ở bên ngoài.
Có lẽ ý chí này có tác dụng, hai ngọn núi lớn dưới hai tay Vương Đằng chấn động, thả lỏng đôi chút.
Vương Đằng vui mừng, điên cuồng điều khiển sức mạnh hơn, dường như muốn bùng phát hoàn toàn tiềm lực sâu trong cơ thể.
Lên đi!
Tiếng gầm vang động trời đất, ầm một tiếng, cuối cùng hai ngọn núi khổng lồ cũng tách khỏi mặt đất…
Tất cả mọi người đều chìm vào im lặng, nhìn bóng dáng to lớn hoàn toàn di chuyển hai ngọn núi lớn, đột nhiên xuất hiện một câu nói cổ xưa trong lòng…
Lực bạt sơn hề khí cái thế!
Xưa cổ nhân có thể chống trời, tài văn chương hơn người!
Mà bây giờ có anh hùng Nhân tộc độc nhất vô nhị có thể dời núi lấp biển, vô cùng tài ba!
Sau đó, tiếng reo hò hoan hô dậy trời.
Vương Đằng làm được rồi!
Hắn làm được thật rồi!
……
Ầm ầm ầm!
Hai ngọn núi lớn bị Vương Đằng di chuyển, sau đó thân thể đá khổng lồ kia đi từng bước về phía bờ biển.
Hắn không đi trên mặt đất mà bước trong không trung, nhưng sức mạnh quá nặng khiến không khí cũng phát ra tiếng ầm vang, mỗi bước đi đều truyền đến tiếng động rất to.
“Tất cả mọi người lùi về sau!”
Đến gần hơn, giọng của Vương Đằng truyền ra ầm ầm.
Võ giả nhân loại xung quanh đều vui mừng, vội vàng tản ra, võ giả trên bờ biển cũng lui về…
“Mau chặn hắn lại!” hải thú cấp Lãnh Chúa phẫn nộ gào lên, nhìn về phía thân thể khổng lồ đang đi đến kia, nó cảm thấy run rẩy trong lòng, hoảng hốt không thôi.
“Ha ha ha, sự hung hăng càn quấy của các ngươi đến đây là hết!” Tổng đốc Giang cười to, xông về phía hải thú cấp Lãnh Chúa, ngăn chúng ngoài bờ biển.
Mấy cấp Chiến Tướng là Đàm Đài Tuyền và Diệp Cực Tinh cũng ra tay, tuyệt không để cho hải thú cấp Lãnh Chúa cản bước Vương Đằng.
Ầm ầm ầm!
Thân thể đá khổng lồ kia tiến gần về trước, đi ngang qua nơi nào, mọi người cũng ngẩng đầu, nhìn vóc dáng vĩ đại ở cự ly gần, vô cùng ngạc nhiên.
Ầm ầm ầm!
Vương Đằng nện hai ngọn núi lớn ra ngoài bờ biển, nện chết vô số hải thú, nước biển chảy ngược, từng ngọn sóng lớn dậy trời như sóng thần ập đến, vô cùng khủng khiếp.
Người khổng lồ đá đứng cạnh hai ngọn núi lớn, tiếng ầm ầm vang lên, thân thể đá kia từ từ co lại, hóa thành một ngọn núi lớn thứ ba trước mắt mọi người!
Sau khoảnh khắc này, sóng biển dần yên ả lại, hai ngọn núi lớn đã sừng sững ở bờ biển, ngăn cách đất liền và biển cả.
Bóng dáng Vương Đằng xuất hiện trên không trung của ba ngọn núi lớn, thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng khiếp người. Hắn nhìn thẳng vào vô số hải thú trong biển, giọng nói lạnh lùng truyền đến:
“Vượt qua núi này, chết!”
Thoáng chốc, vô số hải thú đều im lặng!
Ba ngọn núi lớn nằm ngang trên bờ biển Đông Hải, trấn áp vô số hải thú dưới đáy biển, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt biển, nổng nặc không tan đi.
Mà nhiều hải thú bị ngăn ở ngoài núi lớn, chúng muốn xâm lược Đông Hải nữa thì phải bò qua ba ngọn núi lớn.
Nói cách khác, trong thời gian ngắn, Vương Đằng tạo ra cục diện dễ thủ khó công cho Đông Hải!
Về việc hải thú cấp Lãnh Chúa muốn ra tay đánh vỡ ba ngọn núi này thì không phải không thể làm được, nhưng phải hỏi xem cường giả cấp Chiến Tướng phe nhân loại có đồng ý không đã!
Quan trọng hơn là, bây giờ chúng hải thú bị Vương Đằng làm chấn động, hoảng sợ không thôi.
Chỉ cần là sinh mệnh, thì sẽ có sự sợ hãi, mấy hải thú này hung hăng vô cùng, nhưng bây giờ lại nảy sinh sự sợ hãi với Vương Đằng.
Dù là hải thú cấp Lãnh Chúa, ánh mắt nhìn Vương Đằng lúc này cũng hơi run rẩy. Bọn chúng thấy được thứ gì đó không tồn tại trên võ giả nhân loại khác ở nhân loại trẻ tuổi này.
Những thứ này không thể nói ra được, nhưng chúng thật sự cảm thấy run rẩy trong lòng.
Nhân loại trẻ tuổi này có sức uy hiếp quá lớn đối với hải thú!
……
Cùng lúc này, phe nhân loại cũng chìm vào tim lặng, chưa tỉnh lại từ sự chấn động tột cùng.
“Mạnh, mạnh vãi!” Có võ giả lẩm bẩm.
Ba ngọn núi trấn biển!
Vương Đằng thật sự làm được sự nghiệp vĩ đại điên cuồng này, thật khiến người ta không thể tin nổi.
Nhưng ngay sau đó, mọi người đều hoan hô.
Trong hầm trú ẩn dưới đất Đông Hải, người Vương gia kích động không thôi, nhất là mấy người trẻ tuổi, ôm chầm lấy nhau nhảy nhót tưng bừng cùng hoan hô.
“Được lắm!” Ông cụ Vương gõ mạnh cây gậy xuống mặt đất, mặt mày hồng hào, vô cùng kích động và tự hào.
“Thật không hổ là cháu ngoại của ta!” Ông cụ Lý cũng vậy, kéo bà ngoại của Vương Đằng, phấn khởi nói.
Vương Thịnh Quốc và Lý Tú Mai càng không thể che giấu sự tự hào trong lòng, thanh niên oai hùng anh tuấn tuyệt vời đó là con trai của bọn họ đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận