Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 252: Kiếm thế! (2)

Kiếm thế!
Thình lình, đó cũng là một luồng kiếm thế!
Hắn vung ra chiến kiếm trong tay, kiếm thế màu đỏ rực bùng nổ.
Ầm!
Kiếm thế màu đỏ rực và kiếm thế màu vàng lập tức va chạm giữa không trung, kiếm khí bắn ra bốn phía, gần như bao phủ toàn bộ sàn đấu.
Mặc dù Vương Đằng chỉ có nửa phần kiếm thế, nhưng lại mạnh hơn Trác Thái rất nhiều.
Kiếm thế của Trác Thái nhiều lắm chỉ được một phần ba của một phần mười!
Lĩnh ngộ kiếm thế vốn đã không dễ.
Kém một chút đều là chênh lệch cực lớn.
Trong nháy mắt, kiếm thế màu đỏ rực nuốt hết kiếm thế màu vàng.
“Không…” Mặt mũi Trác Thái tràn đầy vẻ khó mà tin nổi. Hắn kinh hãi đến tuyệt vọng, la hét điên cuồng.
“Ầm ầm!”
Nhưng kiếm thế lại không bởi vậy mà chậm lại chút nào, hoàn toàn bao phủ Trác Thái.
Tất cả mọi người ngơ ngác!
Dù là giáo viên, hay những niên trưởng, học tỷ của câu lạc bộ Võ Đạo, giờ phút này đều không ngồi yên được.
Nếu nói Trác Thái lĩnh ngộ kiếm thế chỉ khiến bọn họ hơi kinh ngạc, vậy Vương Đằng lĩnh ngộ kiếm thế lại làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy khiếp sợ.
Khó có thể tin được!
Vương Đằng chỉ là sinh viên năm nhất thôi mà.
Từ khi đại học cả nước mở học viện Võ Đạo đến nay, người có thể làm được như vậy không thể nghi ngờ là lác đác không có mấy, bọn họ đều là thiên kiêu bậc nào.
Cho đến ngày nay, họ đã sớm có một không hai trên thế giới.
Chẳng lẽ Vương Đằng có thể sánh bằng bọn họ sao?
Dưới sàn đấu lặng ngắt như tờ!
Mà cơn lốc kiếm khí trên sàn đấu rốt cục hoàn toàn tan đi, Trác Thái nằm ngang trên mặt đất, không nhúc nhích, không một tiếng động.
Yên tĩnh!
Bốn phía lâm vào một mảnh vắng ngắt kỳ dị!
Không biết bao nhiêu người tụ tập ở cả bốn phía sàn đấu, giờ phút này lại yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của riêng mình.
Nhưng ngay sau đó, tiếng vang xôn xao bắt đầu nổi lên.
“Trác Thái… thua rồi!”
“Vương Đằng cũng lĩnh ngộ kiếm thế!”
“Thật đáng sợ, thiên phú bậc này thật đáng sợ, trường học của chúng ta rốt cuộc đã tuyển yêu nghiệt này về thế nào!”
...
Các sinh viên rung động, kinh ngạc tột đỉnh, ánh mắt nhìn Vương Đằng không khỏi ẩn chứa chút kính sợ.
“Vương Đằng này, thật sự là ngoài ý muốn!” Trình Ngũ của câu lạc bộ Võ Đạo há to miệng, thật lâu mới phun ra một câu.
“Quả thực sắp doạ chết người ta rồi!” Hạ Thu vỗ ngực, dâng lên một hồi sóng to gió lớn.
“Các ngươi chú ý tới không? Vừa mới hắn dùng nguyên lực hệ Hỏa.” Trang Hà hít sâu một hơi, bỗng nhiên nói.
Mấy người lập tức giật mình, vừa bị kiếm thế của Vương Đằng kinh sợ, lúc này được Trang Hà nhắc nhở, bọn họ mới phản ứng được.
“Võ giả song hệ!!”
“Không sai, lúc trước hắn vẫn luôn sử dụng nguyên lực hệ Băng, bây giờ xem ra hắn rõ ràng còn ẩn giấu Hỏa hệ, mà còn mạnh hơn cả Băng hệ!” Trang Hà cười khổ nói:
“Tiểu tử này, giấu quá sâu!”
“Võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh, am hiểu quyền, chưởng, lĩnh ngộ kiếm thế, còn là võ giả song hệ!” Đám người Trình Ngũ không khỏi bẻ ngón tay tính toán.
Sau đó, mấy người đưa mắt nhìn nhau, dồn dập hít vào một ngụm khí lạnh.
“Tiểu tử này, quả thực chính là yêu nghiệt!”
“E là nhóm người viện trưởng cũng sẽ bị kinh động!” Trang Hà chậm rãi nói.
“Để bọn họ đau đầu đi thôi, bảo bối yêu nghiệt ở cấp bậc này, đại khái sẽ làm cho Đồng Lão Hổ không ngủ yên được, ha ha ha…” Trình Ngũ cười trên nỗi đau của người khác, cười nói ha ha.
Mấy người Trang Hà cũng không khỏi phì cười.
Thiên kiêu như thế ở trường Quân đội Hoàng Hải bọn họ, mặc dù là một chuyện khiến người ta vui mừng, nhưng tầng quản lý trường học sẽ phải nhọc lòng.
Càng là thiên kiêu có tiềm lực to lớn, thế lực đối địch sẽ càng cố hết sức nhằm vào, Vương Đằng chắc chắn sẽ trưởng thành trong khó khăn hơn.
Hơn nữa, không chỉ có thế lực đối địch, ngưu quỷ xà thần trốn trong bóng tối bên phía dị giới cũng sẽ xuất hiện, giết thiên kiêu Trái Đất từ trong nôi.
Đây vẫn luôn là chuyện bọn họ đang làm.
Hai phương đều như thế, mặt ngoài hòa bình, chuyện bẩn thỉu trong bóng tối quả thực không ít.
Võ đạo phát triển đến nay, đã từng xuất hiện rất nhiều thiên kiêu kinh diễm một thời, nhưng vì sao cường giả chân chính lại chỉ là số ít.
Bởi vì, rất nhiều thiên kiêu đã sớm hóa thành một nắm cát vàng…
Trận đấu võ đã kết thúc, mọi người ở đây lại chậm chạp không thể bình tĩnh lại.
Còn về Trác Thái, người đứng đầu năm hai này, lúc này lại bị mọi người quên ra sau đầu.
Sau một lúc lâu, những sinh viên năm hai ủng hộ Trác Thái mới phản ứng kịp, nhìn Trác Thái bất tỉnh nhân sự ngã trên mặt đất, tới tấp lộ vẻ lo lắng.
“Trác Thái thế nào rồi?”
“Không phải… Chết rồi đấy chứ!”
“Thắng bại đã rõ, nhanh để nhân viên y tế đi lên xem chút đi.”
Trần Túc quát lạnh nói: “Yên lặng!”
Đám người không dám nói gì nữa, cân nhắc đến tình huống khẩn cấp của Trác Thái, lập tức yên tĩnh lại.
“Nhân viên y tế!”
Trần Túc gọi nhân viên y tế đã sớm chờ đợi rất lâu bên cạnh.
Nhân viên y tế lập tức tiến lên xem xét thương tích của Trác Thái. Một lát sau, bác sĩ lắc đầu, tiếc nuối nói:
“Hắn đã chết rồi!”
“Thế này. . .” Trần Túc không khỏi nhìn Vương Đằng một chút, tên này quả thật đã ra tay không nhẹ chút nào!
Sắc mặt những sinh viên năm hai đã trắng bệch.
Trác Thái bị gửi gắm toàn bộ hi vọng không chỉ có bại trên tay Vương Đằng, thậm chí còn mất cả tính mạng.
Chỉ vì trận tranh đấu này!
Một thiên tài rất tốt không chết trên chiến trường, lại ngã xuống trong trường học.
Đây không thể không nói là một loại châm chọc!
Đáng giá không?
Không ai có thể trả lời vấn đề này, một số người quả thực hối hận, nhưng có ích lợi gì đâu?
Người đã chết rồi, nói nhiều nữa cũng chỉ phí công mà thôi.
Bốn phía dâng lên một hồi sóng to gió lớn, những sinh viên năm hai tới tấp trợn mắt nhìn Vương Đằng.
Thầy của Trác Thái vọt lên sàn đấu, xông tới bên cạnh Trác Thái.
“Cút đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận