Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 854: Thừa sức đánh bại ngươi!

Đối với thiêu kiêu như hắn, nỗi thất bại này rõ ràng là một đả kích quá lớn.
Trớ trêu thay lại gặp đúng phải loại bựa đời như Vương Đằng, đánh bại xong thì thôi còn bồi thêm một đao vào trái tim hắn.
Tuy rằng Vương Đằng chẳng hề nghĩ thế.
Hắn chỉ muốn diễn tròn vai mà thôi, làm người phải làm đến nơi đến chốn mà!
Dù sao, vừa nãy Tô An cũng ra sức phối hợp rồi, nếu hắn không bày tỏ chút thành ý thì thật là chả ra làm sao.
“Khụ khụ.” Tư tế Thần điện không nhìn nổi nữa, vội vàng cất tiếng: “Trận đấu này, Vương Đằng của nước Hạ chiến thắng!”
Kết quả vừa tung ra, toàn thể nước Hạ bừng tỉnh rồi vỡ òa một tràng hoan hô.
Bạch Đầu Ưng quốc và nước Hạ vẫn luôn kèn cựa nhau cho vị trí cường quốc hàng năm.
Ngày nay, trình độ võ giả đại biểu cho sức mạnh phần cứng của một quốc gia, và hội giao lưu này chính là mô hình thu nhỏ cho cuộc cạnh tranh cao thấp giữa võ giả các nước.
Trước đây, nước Hạ thua nhiều thắng ít, hai ba năm qua cũng chưa từng thắng được Bạch Đầu Ưng quốc.
Chiến thắng lần này của Vương Đằng đã giúp mọi người nước Hạ thỏa mãn một phen.
Đàm Đài Tuyền nhìn về phía chỗ ngồi của Bạch Đầu Ưng quốc, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt đen như đít nồi kia của Utor thì không khỏi nhếch môi cười.
Năm xưa nàng thua võ giả của Bạch Đầu Ưng quốc, điều đó đã trở thành nỗi day dứt khôn nguôi mấy năm qua, may mà nay có Vương Đằng bù đắp nỗi tiếc nuối này giúp nàng.
Thật đáng để ăn mừng!
Nếu tin tức này được gửi về nước thì chắc hẳn võ giả cả nước sẽ vui mừng lắm đây.
...
Trận đấu đã kết thúc, có không cam tâm thì cũng chẳng thay đổi được kết quả, Utor bước vào đấu trường.
Lúc này đây, hắn không gây sự với Vương Đằng mà chỉ lẳng lặng đỡ Tô An rời khỏi đấu trường.
Vương Đằng nhìn theo bóng lưng hai người, tuy Utor đã che dấu rất kỹ nhưng Vương Đằng vẫn thấy được sự âm u lóe lên trong đôi mắt hắn.
Chắc thằng cha này đang tức lồng lộn lắm đây!
Hắn cười thầm, thu hồi ánh mắt, vận dụng niệm lực tinh thần để nhặt toàn bộ số bong bóng thuộc tính rơi quanh đó.
‘Nguyên lực hệ Lôi x220’
‘Lôi Đình chiến ý x 165’
‘Nguyên lực hệ Lôi x180’
‘Nguyên lực hệ Lôi x280’
‘Thiên phú hệ Lôi tuyệt đỉnh x50’
‘Ngộ tính Linh cảnh x60’
‘Tinh thần Linh cảnh x85’
...
Hai mắt Vương Đằng rạng ngời, lần thu hoạch này khá ra phết!
Thiên kiêu không hổ là thiên kiêu, nom đống thuộc tính rớt ra này, tinh thần và ngộ tính đều Linh cảnh, thiên phú hệ Lôi tuyệt đỉnh, Lôi Đình chiến ý nữa…
Thiên phú hệ Lôi của Vương Đằng vốn đã ở mức tuyệt đỉnh, giờ có thêm 50 điểm, thiên phú hệ Lôi lập tức bứt lên một đoạn ngắn.
‘Thiên phú hệ Lôi tuyệt đỉnh’: 1050/5000
Lôi Đình chiến ý đã đạt được 120 điểm trước đó, giờ cộng thêm 165 điểm, tổng cộng là 285 điểm.
‘Lôi Đình chiến ý’: 285/1000 (một thành)
Trong trận đấu với Tô An vừa rồi, Vương Đằng đã sử dụng ‘Lôi Đình chiến ý’ nên hiểu rất rõ mặt lợi hại của nó.
Nói tóm lại là khi sử dụng ‘Lôi Đình chiến ý’ giống như mình hóa thành một vị vua sấm sét, ý chí mạnh mẽ, thậm chí có thể tăng cường uy lực của công kích lôi đình đến một mức độ nhất định.
Chiêu cuối có thể đánh bại Tô An đó là nhờ một phần công lao của ‘Lôi Đình chiến ý’ này.
Còn lại thì là nguyên lực hệ Lôi nhặt được trong khi chiến đấu, giúp hắn đột phá cấp Chuẩn Chiến Tướng, hiện giờ đã đạt được 680 điểm.
Một luồng nguyên lực hệ Lôi mới hòa vào nguyên lực hệ Lôi có sẵn trong cơ thể hắn, khiến nguyên lực hệ Lôi vốn có chút xao động trong cơ thể dần dần bình ổn lại.
‘Nguyên lực hệ Lôi’: 820/10000 (thập tinh)
Vương Đằng cảm thấy hài lòng.
Đánh một trận mà một hệ nguyên lực thăng lên cấp Chuẩn Chiến Tướng, chuyện béo bở như thế nếu có thể thì xin thêm mấy lần cũng được.
Hắn trở lại khán phòng, đón chào hắn chính là vẻ kích động của đám Chúc Vân Thiều.
“Đỉnh đấy!” Chúc Vân Thiều vỗ mạnh vào lồng ngực hắn rồi cười toe toét: “Giờ thì đám võ giả Bạch Đầu Ưng quốc không dám vênh mặt lên trước chúng ta nữa rồi.”
“May mà có ngươi, nếu không chưa chắc chúng ta đã thắng được tên Tô An kia.” Mục Chí Quốc xúc động nói.
“Các ngươi khen ta như thế làm ta mắc cỡ lắm!” Vương Đằng cười khà khà.
Mọi người đều liếc mắt xem thường hắn, da mặt dày như bê tông mà bày đặt mắc cỡ, nói ra chính ngươi có tin không?
“Lần này xem như ngươi đã lập công lớn.” Đàm Đài Tuyền nhìn hắn và nói.
“Có thưởng gì không?” Vương Đằng sáng mắt.
“Ngươi có chiến cơ Phượng Vương rồi chưa đủ hay sao mà còn đòi thưởng gì khác!” Đàm Đài Tuyền tức giận nói.
“Chiến cơ Phượng Vương!” Mọi người sực nhớ trước khi ra nước ngoài, ba vị Nguyên soái từng hứa rằng chỉ cần Vương Đằng đánh bại được thiên kiêu các nước sẽ thưởng cho hắn một chiến cơ Phượng Vương, lúc ấy chẳng có mấy ai tin tưởng.
Giờ Vương Đằng đã đánh bại được thiên kiêu của Bạch Đầu Ưng quốc. Trong những quốc gia khác, không còn mấy ai có thể trở thành đối thủ của hắn, vậy là chiếc chiến cơ Phượng Vương kia đã gần như thuộc về Vương Đằng.
Chiến cơ Phượng Vương!
Là một quân nhân, mấy người Mục Chí Quốc ai cũng hướng tới ‘món đồ’ cỡ bự ấy, tiếc là họ đều hiểu rằng muốn có một chiếc chiến cơ tân tiến nhất và chỉ thuộc về riêng mình là một điều gần như không thể xảy ra.
Vậy mà không ngờ Vương Đằng lại có được tư cách ấy.
Ba vị Nguyên soái quả là đối đãi rất tốt với hắn!
Rốt cuộc họ quan tâm Vương Đằng đến mức nào?
Đám Chúc Vân Thiều, Cù Phi đều thèm đỏ mắt, vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Họ cũng xuất chiến vì tổ quốc, tại sao ba vị Nguyên soái không cho họ cơ hội ấy mà lại cho mình Vương Đằng, càng nghĩ càng thấy ấm ức.
Nhưng họ cũng tự hiểu rằng, dù có cho họ cơ hội ấy thì chỉ e họ cũng không thể đạt được.
Đám Cơ Tu Minh, La Thành cũng ước ao chết thôi, đến họ cũng không ngăn được sức hấp dẫn của chiến cơ Phượng Vương!
Chung quy đều là người trẻ tuổi, thâm tâm ai chẳng có ảo tưởng được đắm mình trong ánh hào quang, oai phong lẫm liệt.
Trong nháy mắt đó, họ cảm giác mình cách Vương Đằng quá xa, như thể ngăn cách cả một thế giới.
Người ta đã chuẩn bị cất cánh lên trời, trong khi họ vẫn chỉ đang chơi với siêu xe ở mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận