Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 683: Đại nhân, nàng còn nhỏ!

Trong mắt Vương Đằng chợt lộ ra vẻ hứng thú, sâu trong con ngươi lóe lên tia sáng, hắn mở ra đôi mắt Linh Thị, thấy người này chỉ có thực lực cấp Chiến Binh ngũ tinh nhỏ nhoi.
Hơn nữa trên người có một luồng khí tức gần giống Tiểu Tử Dạ…
“Thật ngại quá, đi nhầm mất rồi!”
Dường như hắn cảm nhận được ánh mắt pha trò của Vương Đằng, giọng nói khàn khàn truyền ra từ dưới mũ, sau đó hắn từ từ đứng lên, cẩn thận lùi về phía bệ cửa sổ.
Có thể cảm nhận được, ánh mắt của hắn vẫn luôn dõi theo Tử tước Snow do Vương Đằng biến thành, dường như sợ hắn đột nhiên ra tay.
“Đến cũng đến rồi, sao đi vội vậy.” Vương Đằng thờ ơ cười nói.
Nghe đến đây, đồng tử của bóng người dưới khoác đen co lại, hắn tăng tốc, muốn nhảy ra bệ cửa sổ để chạy trốn.
Nhưng lúc này, toàn thân hắn cứng đờ, hoàn toàn không động đậy được!
Hắn thầm hoảng hốt, nhìn Vương Đằng đang ngập tràn ý cười, kinh hãi kêu lên: “Ngươi đã làm gì rồi?”
Hắn cảm thấy cơ thể như bị một luồng sức mạnh vô hình trói lại, không thể nhúc nhích.
Đó là niệm lực tinh thần của Vương Đằng!
“Nói đi, đến đây là, gì?” Vương Đằng không ngó ngàng gì đến thắc mắc của hắn, hỏi ngược lại.
“Không, không làm gì cả, ta chỉ bất cẩn vào nhầm chỗ này thôi, phiền đến bữa tối của hai người rồi, vô cùng xin lỗi, nhưng thật sự chỉ vậy thôi.” Người mặc choàng đen thấp thỏm trong lòng, nhưng vẫn mạnh miệng.
“Ha ha!” Vương Đằng cười lạnh lùng, quyết định kệ hắn, quay đầu tiếp tục ăn cơm.
Thấy Tiểu Tử Dạ vẫn đang nhìn hắn, bèn quay đầu nàng lại: “Kệ hắn đi, lấp đầy bụng rồi tính!”
“Ừm!” Tử Dạ đồng ý, cuối cùng nhớ đến món ăn thơm ngon, nhét thịt nướng vào miệng ăn cả ngụm to.
Mấy ngày gần đây, Vương Đằng dần phát hiện, thực tế thì nhóc con này cũng là tín đồ ăn uống, bụng thì bé mà ăn thì nhiều.
Hai người, người này ăn nhanh hơn người kia, cứ như sợ đối phương giành hết đồ ăn.
Mùi thức ăn thơm phức vờn quanh trong phòng.
“Khụ khụ!”
Đột nhiên có tiếng động vang lên trong phòng hết sức rõ ràng.
Vương Đằng và Tiểu Tử Dạ đồng loạt quay đầu nhìn về phía người mặc choàng đen đứng thẳng tắp ở bệ cửa sổ.
“Hình như hắn đói rồi!” Vương Đằng nói.
“Ừm.” Tử Dạ trịnh trọng gật đầu.
“Thôi kệ, đừng quan tâm hắn, chúng ta ăn còn không đủ.” Vương Đằng nói.
“Ừm.” Tử Dạ rất thành thật gật đầu.
Thế là hai người tăng tốc, quét sạch thịt nướng, đồ uống trên bàn không còn một mẩu.
“…”
Hai đứa này là ma quỷ à?
Người mặc choàng đen muốn phát cuồng, hắn cực kỳ nghi ngờ rằng tối nay đến đây có phải quyết định sai lầm không.
“Ợ!”
“Ợ!”
Lúc này bên tai hắn truyền đến hai tiếng ợ no tương tự nhau.
Vương Đằng và Tiểu Tử Dạ ăn uống no nê, sau đó mới đến trước mặt người mặc choàng đen, lấy nón của hắn xuống, để lộ ra gương mặt già nua trắng bệch, đầy nếp nhăn.
Mà lúc thấy được dáng vẻ của hắn, Vương Đằng hơi sững sờ.
“Loài Hỗn Huyết!”
“Tử tước đại nhân, ta thật sự chỉ vô tình xông vào, đại nhân ngươi đại lượng bỏ qua cho ta đi, ta có thể thành nô lệ của ngươi, chỉ cần ngươi tha cho thân già này!” Lão già loài Hỗn Huyết lộ ra biểu cảm hèn mọn, cười gượng, nói.
“Sao trông ông già này vô sỉ vậy!” Vương Đằng nhìn hắn, tuy biểu cảm hèn mọn vô cùng, nhưng trong mắt hắn thoáng qua vẻ lươn lẹo, sao qua được mắt Vương Đằng.
“Có vẻ ngươi không định nói thật rồi.” Vương Đằng cười lạnh lùng, đôi mắt lóe lên ánh đỏ.
“Không hay!” Lão già loài Hỗn Huyết lập tức nhận ra hoặc tâm của Huyết tộc, hoảng hốt trong lòng, nhanh chóng nhắm mắt, muốn dùng cách này tránh khỏi ánh mắt của Vương Đằng.
Nhưng đáng tiếc, hắn xem thường Vương Đằng rồi. Nếu là Tử tước Snow thật, ở tình huống không nhìn thẳng vào mắt nhau thì sẽ không thể làm hắn trúng chiêu được, nhưng tinh thần lực của Vương Đằng quá mạnh, đâm thẳng vào trong não hắn.
Lão già loài Hỗn Huyết hét thảm một tiếng, bất giác bị Vương Đằng khống chế rồi.
Hắn mở mắt, đồng tử tan rã, mơ màng.
“Nói ra mục đích của ngươi?” Vương Đằng nói.
“Ta đến vì muốn cứu loài Hỗn Huyết trẻ tuổi.” Lão già loài Hỗn Huyết nói.
Vương Đằng không khỏi sững sờ nhìn Tử Dạ.
Kết quả này thật sự vượt ngoài dự liệu của hắn.
Tử Dạ nghe thấy đáp án này cũng không có phản ứng gì, chỉ ngẩn ngơ nhìn lão già loài Hỗn Huyết.
“Sau khi cứu ra rồi thì sao?” Vương Đằng hỏi tiếp.
“Thị trấn Khôi Thạch là lãnh địa của Tử tước Snow, sau khi cứu loài Hỗn Huyết trẻ tuổi ra, chúng ta chỉ có thể chạy đến nơi khác để sống.” Lão già loài Hỗn Huyết nói.
“Các ngươi có bao nhiêu người?” Vương Đằng thoáng suy nghĩ trong lòng, hỏi.
“Có mấy trăm loài Hỗn Huyết sống trên thị trấn Khôi Thạch, nhưng rất nhiều người đã bị nô lệ hóa hoàn toàn, bọn họ không muốn đi.” Lão già loài Hỗn Huyết nói.
Vương Đằng thoáng im lặng, sau đó hỏi thêm vài câu, rồi giải kỹ năng hoặc tâm.
Lão già loài Hỗn Huyết tình lại, sắc mặt trắng bệch, đầu đau như búa bổ, dần biết chuyện đã xảy ra, tuyệt vọng nhìn Vương Đằng.
“Ta ẩn náu bao nhiêu năm nay, không ngờ vẫn rơi vào tay Huyết tộc các ngươi.” Lão già loài Hỗn Huyết thở dài, cuối cùng sắc mặt cũng trở về vẻ bình tĩnh.
“Hắn không phải Huyết tộc.” Tử Dạ chợt lên tiếng.
“Không phải Huyết tộc, giỡn chơi gì vậy, sao Tử tước Snow không phải là Huyết tộc được.” Lão già loài Hỗn Huyết nhìn Tử Dạ, dường như cảm thấy sự hồn nhiên của nàng rất buồn cười, nói: “Ngươi đừng bị hắn lừa, mấy loài Hỗn Huyết này chẳng phải thứ tốt đẹp gì, chúng chỉ xem loài Hỗn Huyết chúng ta như đồ chơi và nô lệ thôi.”
“Ta có một thắc mắc, sao xông vào phòng ngủ của người khác một cách ngu ngốc như ngươi mà vẫn có thể sống đến giờ vậy?” Vương Đằng pha trò, hỏi.
Lão già loài Hỗn Huyết đỏ mặt: “Đây là chuyện ngoài ý muốn!”
“Thôi kệ, lười quan tâm ngươi.” Vương Đằng lắc đầu, nói: “Nhưng Tử Dạ vẫn nên ở chỗ ta nhỉ, tóm lại vẫn tốt hơn lang thang bên ngoài với các ngươi.”
“Đại nhân, nàng còn nhỏ, xin ngươi tha cho nàng đi.” Lão già loài Hỗn Huyết nhìn Tử Dạ, trong mắt thoáng bi thương, không nhịn được van nài.
“…” Vương Đằng.
Sao câu này nghe kỳ kỳ vậy!
Vãi, hắn là loại người sẽ làm chuyện xấu xa với con nít sao?
Chẳng có chút tín nhiệm nào giữa người và người cả!
Bạn cần đăng nhập để bình luận