Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1209: Tông sư! (2)

Ngoài ra, Vương Đằng còn đạt được 280 điểm tinh thần cấp Hằng Tinh, coi như thu hoạch không nhỏ.
Vương Đằng cảm thấy rất hài lòng.
Lúc này, hắn và Viên Cổn Cổn đứng trong phòng luyện tạo ngắm nghía bộ chiến giáp trước mắt!
Bộ chiến giáp đứng thẳng trên mặt đất, toàn thân đỏ đen, mặt ngoài có mấy họa tiết đám mây lửa, mũ giáp che kín đầu có thể bảo vệ trọn vẹn đầu của người mặc, chẳng qua hình dáng chiếc mũ giáp có hơi dữ tợn, trông như đầu của một con mãnh thú. Cả bộ chiến giáp vốn tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng thêm quả mũ dữ tợn này vào thì...
Vương Đằng tạm thời không biết nên diễn tả thế nào.
Một con mãnh thú mỹ miều ư?
Mãnh thú mà mỹ miều cái nỗi gì, bản thân Vương Đằng cũng vô lực chế nhạo.
Hắn thực sự nghi ngờ đây là sở thích quái dị của Viên Cổn Cổn, bằng không rõ là mắt nó có vấn đề.
“Thứ này là ngươi thiết kế đó hả?” Vương Đằng xoa ấn đường, bất lực hỏi.
“Đúng thế, đây chính là kiệt tác do đích thân Viên Cổn Cổn thiết kế, thế nào, đẹp đúng không?” Viên Cổn Cổn đắc ý: “Trước kia ta phải học một khóa thiết kế chuyên nghiệp tại học viện tốt nhất đế quốc Đại Càn đó.”
“... Ha ha~” Vương Đằng.
Vương Đằng không thèm để ý đến sự khoe khoang của Viên Cổn Cổn, ánh mắt hắn đánh giá bộ chiến giáp đỏ đen, sau đó dừng trên đôi cánh kim loại phía sau lưng.
Bởi vì đôi cánh này được thu lại trên lưng bộ chiến giáp, không để lộ ra nên hắn phải đi ra đằng sau bộ chiến giáp mới có thể trông thấy.
Đó là một đôi cánh tạo nên từ những chiếc lông kim loại vô cùng mỏng manh được xếp chồng lên nhau, khi thu lại hoàn toàn gần như không chiếm bao nhiêu diện tích.
Những chiếc lông kim loại có màu xanh tím, trên nền xanh ánh lên những hoa văn tím bắt mắt khôn tả.
“Đây là đôi cánh Phong Lôi!” Mắt Viên Cổn Cổn sáng ngời, dường như nó rất thỏa mãn với thành phẩm luyện tạo này.
Ánh mắt Vương Đằng đầy ngạc nhiên, nhẹ nhàng vuốt đôi cánh xanh ánh tím ấy, cảm nhận độ sắc bén của những phiến lông cùng lực phù văn hệ Phong và hệ Lôi thấp thoáng tỏa ra trên bề mặt, thâm tâm cũng hài lòng khôn tả.
Cổn Cổn này tặng hắn bất ngờ lớn quá!
“Chiến giáp này và đôi cánh Phong Lôi đều đạt tiêu chuẩn cấp Vũ Trụ. Một khi ngươi mặc nó vào, tốc độ của ngươi có thể đạt tới tốc độ cấp Vũ Trụ, thậm chí còn có thể đối phó với công kích cấp Hằng Tinh, trong cấp Hằng Tinh gần như không có đối thủ.” Viên Cổn Cổn giải thích.
“Nhưng nếu đụng độ phải yêu nghiệt cấp Hằng Tinh thì khác đó nha, dù sao vẫn có một số ít cấp Hằng Tinh có thể đối chọi với cấp Vũ Trụ, những tồn tại như thế thường không thể suy đoán theo lẽ thường.”
“Tốc độ cấp Vũ Trụ!” Mắt Vương Đằng sáng ngời.
Tốc độ mới vương đạo!
Hiện giờ, tu vi hắn mới đạt cấp Hành Tinh, nếu không tính niệm lực tinh thần cấp Hằng Tinh thì tuyệt đối không thể đạt tới tốc độ cấp Vũ Trụ.
Nhưng có “đôi cánh Phong Lôi” này thì khác.
Huống chi, hắn còn có niệm lực tinh thần cấp Hằng Tinh, kết hợp hai yếu tố này lại thì chắc chắn tốc độ của hắn có thể sánh với cường giả dưới cấp Vũ Trụ ba giai.
“Mặc vào thử xem.” Viên Cổn Cổn nom dáng vẻ háo hức muốn thử của hắn thì không khỏi cười nói.
“Được!” Vương Đằng không từ chối, chiến giáp vốn được thiết kế cho hắn, giờ không mặc thì đợi đến khi nào.
“Nhận chủ trước đi đã, ngươi nhỏ một giọt máu vào lõi chiến giáp là được, nó sẽ ‘ghi nhớ’ mã gen của ngươi, sau này chỉ có ngươi mới sử dụng được.” Viên Cổn Cổn nói rồi ấn vào phần ngực chiến giáp.
Ngực chiến giáp mở ra, để lộ phần lõi phù văn chằng chịt bên trong, Vương Đằng nghe lời nhỏ máu vào đó, phù văn tức thì phát sáng như được sống lại, ánh sáng chạy dọc theo những đường phù văn nhanh chóng lan tỏa khắp bộ chiến giáp.
“Giờ ngươi chỉ cần nghĩ trong đầu là có thể mặc chiến giáp vào rồi.” Viên Cổn Cổn nói.
Vương Đằng nghe vậy, trong lòng vừa nghĩ một cái, cả bộ chiến giáp lập tức hóa thành một vệt đỏ đen đâm vào phía hắn, rồi nhanh chóng bao trùm toàn cơ thể hắn hệt như một chất lỏng, sau đó lại biến về hình dáng bộ chiến giáp.
Thời gian mặc chỉ chưa đến ba giây!
Cả bộ chiến giáp vừa khít trên người hắn, lớp kim loại đỏ đen bóng loáng tỏa thứ ánh sáng khiến trái tim loạn nhịp dưới ánh đèn của buồng luyện tạo, hệt như một vị hung thần!
“Đây là?” Vương Đằng kinh ngạc không thôi.
Không phải hắn chưa từng thấy chiến giáp, thậm chí còn từng mặc rồi, thế nhưng chiến giáp này không phải mặc giống thế.
Trước kia hắn từng mặc chiến giáp lấy được của những người dự thi ngoài hành tinh, chúng đều bắt đầu trải rải rác từ các chi, sau đó mới hợp làm một thể.
Nhưng bộ chiến giáp này thì như làn nước bao trùm toàn bộ cơ thể hắn, quả là thần kỳ.
“Khà khà, đây là tính năng độc đáo của chiến giáp cấp Vũ Trụ, sử dụng loại kim loại có thể tùy ý thay đổi trạng thái, như thế nhanh hơn và cũng thuận tiện hơn chiến giáp cấp thấp.” Viên Cổn Cổn cười nói.
“Xịn vãi!” Vương Đằng vuốt ve chiến giáp trên người, cảm nhận sự mát lạnh khi chiến giáp dán chặt vào người, hắn nắm nắm tay, không hề giống như bị bao phủ bởi một lớp kim loại, linh hoạt như thể không hề mặc gì.
“Khi không sử dụng đôi cánh Phong Lôi sau lưng thì ngươi có thể giấu nó vào trong tường kép ở trên lưng, như thế thì người khác sẽ không phát hiện ra ngươi còn có tuyệt chiêu thoát hiểm như thế.” Viên Cổn Cổn nói.
“Ồ, thiết kế đỉnh đó.” Vương Đằng chợt nảy lên suy nghĩ, quả nhiên đôi cánh sau lưng đã được giấu vào bên trong tường kép kim loại trên lưng.
Như thế trông chẳng khác gì bộ chiến giáp bình thường.
“Bộ chiến giáp này có tên không?” Vương Đằng hỏi.
“Ta đã đặt cho nó là ‘Quý Ông Ngông Cuồng’, ngươi thấy sao?” Viên Cổn Cổn nhắc đến tên thì lại kích động, háo hức nhìn Vương Đằng như muốn nghe lời khen ngợi từ hắn.
“...” Vương Đằng chỉ thấy hai mắt tối sầm, trán run rẩy đau nhói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận