Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1039: Có phải não của ngươi bị úng nước rồi không?

Lúc này, hai người vừa kinh ngạc, vui mừng vừa lo lắng.
Đương nhiên bọn họ kinh ngạc, vui mừng là vì sự xuất hiện của Vương Đằng, bảo toàn được tính mạng của ông cụ Vương, càng khiến Vương gia không đến nỗi gặp nạn.
Nhưng bọn họ càng lo lắng hơn, thực lực của kẻ xâm phạm ngoài hành tinh quá mạnh, sao Vương Đằng có thể là đối thủ của bọn họ chứ?
“Tiểu Đằng!”
Đám người Triệu Tuệ Lệ, Vương Thịnh Hồng, Vương Thịnh Quân kích động không ngớt, vui mừng vì sống sót sau nạn lớn.
“Em họ!”
“Anh họ Vương Đằng!”
Vương Á Nam đưa mắt nhìn sang Vương Đằng, cuối cùng tảng đá to trong lòng cũng rơi xuống đất, giống như đã tìm được người đáng tin cậy.
Mà mấy người vai vế dưới như Vương Hạo Nhiên, Phương Thiến Văn trực tiếp kích động đến nỗi kêu to. Trong mắt bọn họ, Vương Đằng là mạnh nhất, là thiên kiêu nổi tiếng của nước Hạ cho đến thế giới, hiện nay nếu hắn đã xuất hiện, chắc chắn có thể đánh kẻ xâm phạm ngoài hành tinh tới mức té cứt té đái, hung hăng trả thù cho bọn họ.
Phía xa, Lâm Sơ Hàm và Lâm Sơ Hạ cũng nhìn thấy sự xuất hiện của Vương Đằng, ánh mắt hai người đều lóe lên ánh sáng óng ánh.
Hắn, đã trở về!
Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng hai người!
“Đây chính là người đàn ông của các ngươi?” Tử Lâm nhìn thấy nét mặt của hai người, trên khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ chợt lộ ra vẻ khinh bỉ.
“Cút!”
“Cút!”
Thế nhưng trả lời nàng lại là hai tiếng gào thét lạnh lùng.
Khi hai người Lâm Sơ Hàm và Lâm Sơ Hạ đối mặt kẻ xâm phạm ngoài hành tinh này, cũng không hề chú ý đến hình tượng, trực tiếp chửi mắng.
Nhưng hai người vừa nói xong đều giật mình.
Lâm Sơ Hàm thầm thắc mắc, vừa rồi lúc người phụ nữ ngoài hành tinh này nói Vương Đằng là người đàn ông của bọn họ, Lâm Sơ Hạ lại không phản bác, mà là trực tiếp chửi lại như nàng.
Phản ứng này…
Lâm Sơ Hàm thầm lắc đầu, có lẽ Sơ Hạ chỉ cùng căm thù kẻ địch mới căm phẫn giống như nàng nhỉ.
Sau đó, nàng cũng không suy nghĩ nhiều nữa, dù sao trường hợp trước mắt không phải lúc suy nghĩ những chuyện lộn xộn này.
Sắc mặt của Tử Lâm lần nữa trở nên khó coi, nàng hung hăng trừng hai người, nói rằng: “Các ngươi cứ đợi hắn bị thiếu chủ giết chết đi, chứ cái gọi là thiên tài trên hành tinh thổ dân như vậy, không biết thiếu chủ chúng ta đã giết hết bao nhiêu!”
“Ngươi!”
Chợt hai người Lâm Sơ Hàm nổi giận, Lâm Sơ Hạ muốn phản bác, nhưng bị Lâm Sơ Hàm kéo lại, lắc đầu với nàng.
Lâm Sơ Hạ cố gắng nhịn lại cơn giận này, cùng Lâm Sơ Hàm nhìn lên trên cao đài, ánh mắt tràn đầy nỗi lo âu.
Tử Lâm nở nụ cười lạnh lùng, không nói nhiều nữa, chỉ chờ sau khi hai người phụ nữ này thấy Vương Đằng bị giết sẽ lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng như thế nào!
Đến khi đó mới thú vị chứ!

Dưới đài cao, thanh niên tóc xanh chậm rãi đứng dậy, gương mặt lộ ra nét khôi hài, ánh mắt chạm với Vương Đằng, từ từ mở miệng nói: “Ngươi nói ta đáng chết?”
“Có phải não của ngươi bị úng nước rồi không?” Vương Đằng nghiêng đầu sang một bên nhìn đối phương như đang nhìn thằng khờ: “Ta nói là các ngươi, là toàn bộ người có mặt, không phải chỉ mình ngươi, không nghe hiểu tiếng người sao?”
“Não… Não úng nước?” Thanh niên tóc xanh hơi ngơ ngác, nghe chửi xong có phần đần độn!
Tên này nói chuyện độc quá!
Hơn nữa cmn quá hung hăng càn quấy!
Lại còn hung hăng càn quấy hơn hắn!
Thanh niên tóc xanh đã bao giờ từng chịu sự nhục mạ như vậy chứ, lập tức tối sầm mặt, bắp thịt trên mặt không thể khống chế co rút một hồi.
Ánh mắt của đám người Đàm Đài Tuyền phía xa hơi kỳ lạ.
Tác phong này, quả nhiên rất Vương Đằng!
Độc mồm, hung hăng càn quấy!
Kể cả kẻ xâm phạm ngoài hành tinh có thực lực thâm sâu khó lường cũng không coi vào đâu, mặc kệ ngươi là ai, mắng chửi như thường.
Không vấn đề.
Tên này tuyệt đối là thật, không nghi ngờ gì nữa.
Hai người Lâm Sơ Hàm và Lâm Sơ Hạ cũng hơi sững sờ, không khỏi hơi đồng tình thanh niên tóc xanh này.
Vẻ mặt của Tử Lâm bên cạnh cứng đờ, như nghe thấy lời nói không thể tưởng tượng nổi gì đó, cả người cũng không còn ổn nữa.
Thiếu chủ tôn quý không gì sánh bằng trong lòng nàng lại bị chửi rồi?
Gan chó của thổ dân Địa tinh này to lắm!
“Có phải ngươi muốn chết không!” Thanh niên tóc xanh hơi híp mắt lại, lạnh lùng nói.
“Baby gác cửa~” Vương Đằng quắc tay với hắn.
“…” Trong chốc lát, thanh niên tóc xanh chưa kịp phản ứng lại, lờ mờ đầy mặt.
Vương Đằng lại không muốn nói nhảm nữa, sắc mặt của hắn chợt trở nên lạnh lùng, gào thét một tiếng: “Ngươi tới đây đi, thằng ngốc!”
“…”
Hắn vừa dứt lời, một vùng xung quanh tĩnh lặng!
Mọi người đều bị ngẩn người bởi tiếng gào to này của Vương Đằng, ngơ ngác nhìn hắn, não lập tức bị chết máy.
“Ngươi! Tìm! Đường! Chết!”
Vẻ mặt của thanh niên tóc xanh âm u đến nỗi gần như sắp nhỏ nước ra, cơn thịnh nộ đã hoàn toàn nhấn chìm hắn. Hắn giận đến dựng tóc gáy, một luồng khí thế dũng mãnh bộc phát từ trên người hắn.
Ầm!
Hắn giậm một chân xuống, mặt đất trực tiếp nổ ra một hố to, xung quanh đều là vết nứt trông như mạng nhện.
Thân hình của thanh niên tóc xanh lao nhanh, hóa thành một bóng mờ xông về phía Vương Đằng, tốc độ đó trực tiếp đột phá tốc độ âm thanh, nhanh như tia chớp.
Sắc mặt Vương Đằng hơi nghiêm lại. Hắn cũng giậm một chân xuống, võ giả phụ trách hành hình kia bị hắn trực tiếp đạp nát đầu, máu tươi văng tung tóe khắp nơi, đồng thời mặt đất dưới chân hắn cũng bị nổ ra một hố to, mà bóng hình của Vương Đằng sớm đã biến mất tại chỗ.
“Nhanh quá!”
“Tốc độ này?”
Trên bầu trời, đám người Diệp Cực Tinh và Đàm Đài Tuyền nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, đáy lòng gần như dậy lên sóng to gió lớn.
Tốc độ này căn bản không phải tốc độ mà võ giả cấp Chiến Tướng có thể sở hữu!
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đáy lòng đều hiện ra suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ Vương Đằng đã đạt tới cảnh giới đó?
Đùng đoàng!
Ngay lúc này, Vương Đằng và thanh niên tóc xanh phía dưới đã va chạm vào nhau, hai người đều xuất quyền, cứng gặp cứng, từng tuyền đụng nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận