Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 679: Tội lỗi! Tội lỗi!

Vương Đằng sờ cằm.
Khỏi nói, dáng dấp của đứa nhóc này cũng rất tinh xảo!
Ngoài việc có hơi suy dinh dưỡng, cũng không có bệnh tật gì khác.
Khụ khụ!
Vương Đằng ho khan một tiếng, vội vàng vứt bỏ suy nghĩ kỳ quái trong đầu, hắn không có bất kỳ hứng thú nào với nhóc con cả.
Nói đi thì phải nói lại, qua việc hắn cho ăn mấy hôm nay, ít nhất còn mập ra được chút thịt, nếu không thì còn ốm hơn nữa.
Vương Đằng suy nghĩ, quyết định mang nó theo bên cạnh mình trước, xem thử nó rốt cuộc có lai lịch gì!
Hắn trực tiếp xách cổ áo vật nhỏ, sau đó bay lên bầu trời, phân biệt phương hướng, bay về phía rừng sâu.
Vật nhỏ không hề có vẻ sợ hãi, trừng to đôi mắt nhìn xuống cảnh vật đang bay vút qua, gương mặt ngập tràn vẻ hiếu kì.
“Ngươi tên gì?”
Lúc này, một giọng nói bình thản vang lên bên tai nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Vương Đằng, nghiêng đầu xuống, mở miệng nói: “Tử Dạ!”
“Tử Dạ!” Vương Đằng cúi đầu thoáng nhìn đồng tử màu tím của nàng, giống như biết được nguyên nhân, gật đầu, như có điều suy tư, lại hỏi: “Ai đặt tên cho ngươi?”
Hắn vốn cho rằng đứa trẻ hoang này không có tên, nào ngờ vừa hỏi, đã hỏi ra được.
“Mẹ của ta!” Tử Dạ đáp.
Vương Đằng thoáng trầm ngâm, đã đoán ra được đại khái, mẹ của Tử Dạ khả năng đã chết rồi, nếu không sẽ không vứt bỏ nàng khi còn nhỏ tuổi.
Thế là hắn bèn nói sang chuyện khác, hỏi: “Là mẹ ngươi đưa ngươi đến khu rừng này sao?”
“Ừm!” Tử Dạ gật đầu.
Vương Đằng không hỏi thêm nữa. Tử Dạ cũng không nói gì thêm, chỉ ngập tràn tò mò quan sát mọi thứ xung quanh. Đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi phạm vi cái ổ nhỏ.
Bay được hơn nửa tiếng đồng hổ, hai người Vương Đằng mới từ từ tiến gần đến bìa rừng.
Lúc này, dưới sự càn quét từ đôi mắt Linh Thị của hắn, khu rừng bên dưới xuất hiện mấy luồng ánh sáng nguyên lực.
Tổng cộng có bốn luồng ánh sáng, dựa theo mạnh yếu để phán đoán, trong đó có ba luồng ở trình độ cấp Chiến Binh lục tinh, còn có một luồng là cấp Chiến Binh thất tinh.
Ánh mắt Vương Đằng chợt loé, xách theo Tử Dạ đáp xuống dưới.
Đây là bốn loài Hắc Ám Huyết tộc, hai con đực, hai con cái, tướng mạo đương nhiên là cực kỳ xuất chúng.
Nhìn thấy hai người phía Vương Đằng đáp xuống phía trước không xa, bọn chúng lập tức lộ ra vẻ đề phòng.
Vương Đằng cũng không ngốc như thế. Trong thế giới của loài Hắc Ám, đương nhiên phải làm việc khiêm tốn, không thể ngu xuẩn để lộ thân phận nhân loại của mình, vì thế vừa rồi hắn vẫn luôn sử dụng nguyên lực Hắc Ám.
Bốn loài Hắc Ám Huyết tộc không hề nghi ngờ, từ lúc nhìn thấy bọn họ đáp xuống từ trên cao, có thể phi hành trên không, ít nhất có thực lực từ cấp Chiến Binh thất tinh trở lên, vốn cho rằng là cường giả nào, vì thế chúng không hề dám sơ suất.
Nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ của hai người bọn họ, vẻ đề phòng kia lập tức bị thu lại, gương mặt chúng không nén nổi lộ ra vẻ cao ngạo, ánh mắt ngập tràn sự coi thường, khinh miệt nói: “Loài Hỗn Huyết!”
“Loài Hỗn Huyết?” Trong lòng Vương Đằng chợt động, nhìn bản thân, lại nhìn Tử Dạ.
Chúng đang nói hai người bọn họ sao?
Lẽ nào mấy loài Hắc Ám trước mặt không phải hiểu lầm gì rồi chứ?
“Các ngươi là ai?” Vương Đằng hỏi.
“Hỗn xược, ngươi là loài Hỗn Huyết ở đâu, gặp được loài Thuần Huyết phải quỳ xuống hành lễ, không biết sao?” Một loài Hắc Ám trong đó lạnh giọng quát.
Vương Đằng lập tức nhíu mày.
Làm mẹ ngươi, còn muốn ta quỳ xuống hành lễ!
Lẽ nào đám loài Hắc Ám này chán sống rồi?
Đám loài Hắc Ám đó thấy hắn không hề nhúc nhích, thậm chí gương mặt còn lộ ra vẻ khinh thường, giống như bị xúc phạm nặng nề, lập tức giận dữ: “Ngươi đang tìm chết!”
Thân hình của hai loài Hắc Ám trong số đó lập tức loé lên, vậy mà trực tiếp ra tay, bổ thẳng đến Vương Đằng.
Vương Đằng sững sờ lần nữa, âm thầm kinh ngạc.
Những loài Hắc Ám này lỗ mãng như vậy sao?
Chưa làm rõ thực lực của hắn, đã dám xông lên động thủ như thế?
Hắn không kìm nổi, bèn nhìn về phía hai loài Hắc Ám còn lại, chỉ thấy bọn chúng đứng yên tại chỗ với vẻ mặt bình thản, giống như không hề lo lắng Vương Đằng sẽ đánh trả vậy.
Rốt cuộc cảm giác ưu việt của đám loài Hắc Ám này từ đâu ra vậy?
Hai loài Hắc Ám xuất hiện trước mặt Vương Đằng, thấy hắn lại xem thường bọn nó, sát ý trong mắt càng sâu, vẻ mặt không chút thương hại, bàn tay của bọn chúng hiện ra hào quang đỏ máu, đánh về phía tim gan của Vương Đừng.
“Cút!” Sắc mặt Vương Đằng chợt lạnh, đột nhiên ra tay.
Bốp! Bốp!
Hai tiếng bạt tay giòn giã đột nhiên vang lên, hai loài Hắc Ám Huyết tộc kia lập tức bị vỗ bay ra xa mười mấy mét.
Đoành!
Bọn chúng ngã nặng nề trên mặt đất, miệng phun ra mấy cái răng, khuôn mặt trắng trẻo anh tuấn lập tức xưng lên, vẻ mặt đầy ngơ ngác.
“Ngươi, ngươi dám đánh bọn ta?” Hai loài Hắc Ám vừa giận vừa sợ, giống như Vương Đằng ra tay với bọn chúng là chuyện gì đó không thể tin nổi.
“Đánh các ngươi, có vấn đề sao?” Vương Đằng lạnh lùng nói.
“Ngươi có biết ngươi đang làm gì không, dám ra tay với loài Thuần Huyết, cả thế giới Vực Sâu đều không còn đất dung thân cho ngươi.” Hai loài Hắc Ám huyết tộc chưa ra tay còn lại nhìn Vương Đằng lạnh lùng, nói.
“Thế giới Vực Sâu!” Vương Đằng không mảy may bị lay động với ngôn ngữ của nó, nhưng lại chú ý đến tên gọi thế giới được nhắc đến trong miệng của nó, có hơi kinh ngạc trong lòng.
“Đồ khốn, ngươi có nghe thấy lời nói của bọn ta không?” Bốn loài Hắc Ám tức giận không thôi, trước nay chưa từng có một loài Hỗn Huyết nào dám hỗn xược trước mặt loài Thuần Huyết như thế. Lẽ nào tiểu tử này hoá điên rồi sao?
“Haiz, không phải một chủng tộc, ngay cả giao lưu cũng không được!” Vương Đằng thở dài trong lòng, cơ thể khẽ động, cả người biến mất ngay tại chỗ.
Sắc mặt bốn loài Hắc Ám đại biến, lần lượt điều động nguyên lực Hắc Ám trong cơ thể, hắc quang lấp lánh trên người, lập tức phòng ngự.
“Châu chấu đá xe!”
Vương Đằng cười lạnh một tiếng, nguyên lực Hắc Ám phun trào, một quyền đấm ra.
Ầm!
Bốn loài Hắc Ám mặt đầy hoảng sợ, nhất thời bị đánh bay ra, miệng nôn máu tươi.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Vẻ mặt bọn chúng ngập tràn sợ hãi khi nhìn về phía Vương Đằng. Nét mặt cao ngạo cuối cùng đã hoàn toàn tan biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận