Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 949: Làm một con bọ cạp có chí khí, có mục tiêu

“Cái này… ta không biết cái nào có tinh hạch và cái nào có tinh cốt!” Thiết Giáp Viêm Hạt cảm thấy rất khổ sở.
Hố bọ cạp quá, sát tinh này đã giết không biết bao nhiêu tinh thú, sao nó có thể tìm được?
“Tay của ta ở chỗ nào, thì ngươi đào ở đó.” Vương Đằng nói đầy ẩn ý.
Bây giờ hắn đã có “đôi mắt Nguyên Chất”, mọi thứ ở trước mặt hắn đều không ngăn cản được, đương nhiên hắn có thể dễ dàng nhìn ra con tinh thú nào có tinh hạch và con nào có tinh cốt.
Thiết Giáp Viêm Hạt đang nghi ngờ trong lòng, nhưng nghĩ đến cảm giác kỳ quái khi Vương Đằng nhìn thẳng vào mình, trong lòng lại dấy lên một cảm giác vô lý.
Chẳng lẽ hắn có thể nhìn thấy nó?
“Con Liệt Phong Báo đó, đi đào lấy tinh hạch của nó và tinh cốt ở chân trái của nó.” Đôi mắt Vương Đằng lóe lên, quét xung quanh và ra lệnh.
Thiết Giáp Viêm Hạt nửa tin nửa ngờ, gọng kìm lớn dễ dàng cắt mở cơ thể của Liệt Phong Báo, lấy ra một tinh hạch hệ Phong và một tinh cốt hệ Phong ở bắp đùi.
Nó có vẻ rất ngạc nhiên, trong lòng nó có chút khó tin.
“Độc Mãng bên trái có một tinh hạch, lấy nó cho ta.” Lúc này, giọng nói của Vương Đằng tiếp tục vang lên.
“Còn con tê giác da xanh kia, tinh hạch!”
...
Theo giọng nói của Vương Đằng, Thiết Giáp Viêm Hạt giống như một chú ong mật nhỏ chăm chỉ, bận rộn mòng mòng.
Cùng lúc đó, sự khiếp sợ trong lòng nó càng lúc càng tăng.
Đều nói trúng hết!
Dù là tinh hạch hay tinh cốt, không có cái nào sai, chính xác như thể hắn tận mắt chứng kiến.
Thật không thể tin được!
Cuối cùng, Thiết Giáp Viêm Hạt mệt gần chết, tất cả tinh hạch và tinh cốt đều đã được thu thập.
Đại khái, có tổng cộng một trăm ba mươi sáu tinh hạch và mười hai tinh cốt!
Hơn nữa, những tinh hạch này đều trên cấp bát tinh, nhất định đều là bảo bối có giá trị.
Trong đó có tám tinh hạch cấp Lãnh Chúa, giá trị của chúng cao gấp mấy lần các tinh hạch khác. Nếu đem ra bán đấu giá thì chắc chắn là thứ tốt mà các cường giả cấp Chiến Tướng sẽ điên cuồng giành giật.
Ngoài ra, ba trong số mười hai tinh cốt được lấy từ các tinh thú cấp Lãnh Chúa, trong đó một miếng xương cánh tay là của cự viên Bạo Viêm.
Ở một khía cạnh nào đó, tinh cốt còn quý hiếm hơn tinh hạch, những thứ này nếu được tung ra thì nhất định sẽ khiến người ta đổ xô vào.
Ngay khi Vương Đằng chuẩn bị thu hồi tinh hạch và tinh cốt, hắn thấy Tiểu Bạch và Thiết Giáp Viêm Hạt đang chảy nước miếng, không khỏi mỉm cười, để lại sáu trong số hai mươi sáu tinh hạch hệ Hoả.
“Tiểu Bạch bốn, Thiết Giáp Viêm Hạt, ngươi hai.” Vương Đằng chia sáu tinh hạch hệ Hoả về hai phía rồi nói.
“Cạc cạc!” Tiểu Bạch kêu lên đầy đắc ý trước Thiết Giáp Viêm Hạt, dùng móng vuốt chộp lấy bốn tinh hạch hệ Hoả.
Đôi mắt của Thiết Giáp Viêm Hạt đỏ lên vì ghen tị.
Tại sao!
Nó đã làm việc rất chăm chỉ mà chỉ có được hai tinh hạch, còn bé quạ đen này không làm gì cả mà lấy được bốn, với lại cấp bậc còn cao hơn hai miếng kia của nó, nguyên lực trong đó cũng thuần túy hơn.
Sự thiên vị này quá nghiêm trọng.
“Biểu hiện tốt một chút, sau này sẽ không thiếu thứ tốt cho ngươi.” Vương Đằng nói một cách thoả đáng, gõ một cái lên Thiết Giáp Viêm Hạt.
Dưới ánh mắt dường như có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ của hắn, Thiết Giáp Viêm Hạt tức thì giật mình một cái, chút mất cân bằng vừa rồi đã biến mất không còn tăm hơi.
“Chủ nhân, ngươi cứ nhìn biểu hiện của ta đi. Ta nhất định sẽ là linh sủng trung thành nhất và là vũ khí sắc bén nhất của ngươi trong tương lai. Ta sẽ không bao giờ để ngươi phải thất vọng.” Thiết Giáp Viêm Hạt ngay lập tức bắt đầu thể hiện lòng trung thành.
Đôi gọng kìm kia gõ vào trên giáp xác của mình, phát ra những tiếng loảng xoảng vang trời.
Rốt cuộc thì nó cũng thấy được, sức mạnh của tên sát tinh trước mặt này lại trở nên mạnh hơn, nhiều tinh thú mạnh đều chỉ như con kiến, dễ dàng bị bóp chết.
Đồng hành với một chủ nhân mạnh như vậy, sau này sẽ có thịt mà ăn!
Nhìn bé quạ đen người ta đi, nhận chủ còn sớm hơn cả nó, không biết đã nhận được bao nhiêu thứ tốt rồi.
Không được, là một con bọ cạp có chí khí và có mục tiêu, làm sao nó có thể tụt lại phía sau được!
Nó không phải là linh sủng sao.
Giả vờ ngoan, tỏ ra dễ thương, ai mà không biết chứ!
Vẻ mặt của Vương Đằng rất lạ, dường như hắn nhìn thấy con bọ cạp đã vứt liêm sỉ xuống đất rồi điên cuồng giẫm lên.
“Khụ khụ, đúng vậy, ta xem trọng ngươi.” Hắn ho vội một tiếng, động viên.
“Chủ nhân, còn có một chuyện tốt, không biết chủ nhân có hứng thú không?” Thiết Giáp Viêm Hạt đột nhiên lấm la lấm lét nói.
“Ồ, có chuyện tốt gì?” Vương Đằng nhướng mày nghi ngờ hỏi.
“Lãnh địa của những tinh thú này hẳn là ở gần đây. Ta tương đối quen thuộc với hầu hết bọn chúng. Bây giờ chúng đã chết, những linh vật trong lãnh địa cũng thành vật vô chủ, không bằng để ta đi lấy chúng về?” Thiết Giáp Viêm Hạt nói.
Hai mắt Vương Đằng sáng lên, gật đầu nói: “Để Tiểu Bạch đi cùng, hành động nhanh một chút, đừng lãng phí thời gian.”
“Cho ta một tiếng, đảm bảo sẽ quay lại ngay.”
Thiết Giáp Viêm Hạt vội vàng rời đi cùng Tiểu Bạch.
Vương Đằng ở tại chỗ, bỏ thân xác của những con tinh thú xung quanh vào trong không gian trang bị, máu thịt của những tinh thú cao giai này đều là thứ tốt, hắn có đủ không gian trang bị, đương nhiên không muốn lãng phí.
Sau khi thu hồi hết tinh thú, ánh mắt hắn lóe lên, trên tay hắn xuất hiện một con tinh thú thần quái cả người đều màu tím.
Tam Nhãn Tử Nghê!!!
Vương Đằng nhìn con Tam Nhãn Tử Nghê với ánh mắt kỳ lạ.
Thông qua các mảnh ký ức, Vương Đằng biết được đôi mắt Nguyên Chất của mình đến từ con Tam Nhãn Tử Nghê này.
Đây là tinh thú mang huyết mạch thượng cổ cổ xưa, huyết mạch của nó mỏng manh, sở hữu thiên phú đôi mắt Nguyên Chất, nhưng nó chưa thức tỉnh, nếu không thực lực của nó sẽ chỉ càng thêm mạnh.
Không ngờ sau khi bị Vương Đằng giết chết, ngược lại đã bộc lộ ra thiên phú này và bị hắn đoạt được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận