Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 997: Một chút đột phá nho nhỏ… và trừng phạt! (3)

Nàng bỗng không thể khống chế nổi nguyên lực trong cơ thể, thân thể không tự chủ được ngã xuống đất, té ngã trên mặt đất, đau đến lăn lộn trên đất.
Đau xót do bị thiêu cháy kia không phải ở trên thân thể mà đến từ sâu trong linh hồn, cho nên mới khó chịu như thế.
Toàn thân Saten Rekka cuộn tròn lại, đau đến hít một hơi khí lạnh.
Giày vò như vậy kéo dài chừng mười phút mới chậm rãi biến mất, nhưng nàng vẫn ngã trên đất, thân hình tuyệt vời kia còn co rúm lại trong vô ý thức.
“Vương Đằng!”
Một giọng nói khàn khàn bật ra từ trong kẽ răng của Saten Rekka.
Nàng đương nhiên biết đau đớn này đến từ đâu?
Căn nguyên linh hồn bị người nắm giữ, sống chết không do mình, đáy lòng Saten Rekka tràn đầy chua xót và bất đắc dĩ, nhưng lại không có cách nào.
Hiện giờ, nàng lại biết được thân phận của Vương Đằng, càng không dám hy vọng xa vời rằng đối phương sẽ bỏ qua cho mình, cho nên mới mạo hiểm bỏ trốn.
Hiện giờ, xem ra đối phương không định dễ dàng bỏ qua cho nàng.
Trận đau đớn mới vừa rồi kia là cảnh cáo? Hay là trừng phạt? Hoặc là có cả hai!
Saten Rekka yên lặng suy nghĩ, sau một lúc lâu nàng mới chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn về phía tổng bộ Chân Lý giáo. Do dự một lúc lâu, cuối cùng nàng vẫn cắn răng bay về phía ngược lại.
Cho dù như thế nào, nàng phải trở về Nghê Hồng, mang tin tức nơi này về.
Nếu Vương Đằng muốn giết nàng thật, vậy nàng cũng nhận.
Saten Rekka đang đánh cược, nàng biết mình và Vương Đằng không có thù hận sâu đậm gì cả, cho nên cược rằng Vương Đằng sẽ không tùy tiện giết nàng.
Nàng bay hơn nửa giờ, cảm giác thiêu cháy đau xót kia không xuất hiện nữa, hơn nữa, nàng cũng không bất ngờ chết đi.
Saten Rekka thầm nghĩ trong lòng “Quả nhiên”, gương mặt xuất hiện vẻ thoải mái, nàng càng thêm ra sức bay về nơi xa xa.

Vương Đằng đương nhiên không biết hoạt động tâm lý của Saten Rekka, sau khi cho nàng một trừng phạt nho nhỏ, hắn đã không chú ý đến nữa.
Lúc này hắn đã đi vào trong tổng bộ của Chân Lý giáo cùng với đám người Chu Huyền Vũ.
Bây giờ là lúc kiểm kê thu hoạch sau trận chiến.
Lần tiêu diệt Chân Lý giáo này xem như cực kỳ thuận lợi, tất cả lãnh đạo của Chân Lý giáo, người thì chết, người thì bị thương, hơn nữa không có ai chạy thoát.
Bọn họ đương nhiên không có cơ hội chuyển vật tư và bảo vật đi!
Những thứ có giá trị tất nhiên đều ở bên trong tổng bộ Chân Lý giáo.
Vương Đằng tỉnh bơ đi bên cạnh Chu Huyền Vũ và Tiếu Nam Phong, ánh mắt chớp lên một tia sáng rọi quái dị.
Trên thực tế, những thứ có giá trị nhất trong tổng bộ Chân Lý giáo đã bị hắn dùng phân thân lặng lẽ chuyển đi rồi.
Khi bọn họ chiến đấu với Chân Lý giáo, lúc đó Chân Lý giáo hoàn toàn hỗn loạn, vốn không có ai trông coi chỗ bảo vật này trong tổng bộ. Đây là cơ hội để Vương Đằng đục nước béo cò.
Lúc hắn và Saten Rekka rời khỏi trong lòng núi, hắn đã vụng trộm để lại một phân thân lạởi trong đó.
Cho nên hắn chiến đấu bằng bản thể bên ngoài, phân thân lại đang tiến hành làm công nhân bốc vác bên trong tổng bộ, im hơi lặng tiếng, không ai có thể nghĩ đến là do hắn làm.
Đương nhiên, hắn cũng không phải thật sự không để lại gì, ít nhất còn để lại không ít đồ cho mấy người Chu Huyền Vũ.
Cho dù thế nào, bọn họ coi như có vất vả mà, sao Vương Đằng lại không biết xấu hổ đi ăn mảnh chứ…
Tổng bộ Chân Lý giáo.
Trong lòng núi của núi tuyết thứ ba, cũng chính là chỗ phòng thí nghiệm và phòng bảo tàng của Chân Lý giáo.
Giờ phút này, đám người Vương Đằng và Chu Huyền Vũ đang đứng trong phòng bảo tàng.
Có võ giả của ba quân đoàn lớn ở bên trong kiểm kê vật phẩm, bao gồm các loại khoáng thạch, linh dược, phù văn binh khí,… vân vân.
Chu Huyền Vũ dạo qua một vòng, nhíu mày nói: “Sao ta cảm thấy kho bảo tàng của Chân Lý giáo này hơi trống rỗng nhỉ? Chẳng lẽ Chân Lý giáo đã đến tình trạng thế này sao?”
Vương Đằng đứng bên cạnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tỏ vẻ ta không biết gì cả, ngươi đừng hỏi ta làm gì.
“Đúng là hơi trống rỗng, thoạt nhìn giống như bị vét sạch vậy.” Tiếu Nam Phong cũng cau mày, hoài nghi nói.
“Ừm, quá ít, Chân Lý giáo này thật nghèo nàn!” Vương Đằng giả vờ nói phụ họa.
Hai người đều không nghi ngờ gì. Trong trận chiến đấu lúc trước, Vương Đằng từ đầu đến cuối đều không rời đi, không có thời cơ gây án, cho nên hai người Chu Huyền Vũ đều không hề nghĩ đến phương diện kia.
Võ giả ba quân đoàn lớn nhanh chóng kiểm kê xong, cũng phân loại những bảo vật này, bỏ vào trong trang bị không gian.
Tuy rằng trang bị không gian hiếm có, nhưng ba quân đoàn lớn gom lại vẫn có thể lấy ra vài cái.
Bọn họ không giống như Vương Đằng, đã vơ vét ra được một đống trang bị không gian từ chỗ loài Hắc Ám.
Đúng không sai, chính là một đống, từ này không dùng sai.
Hơn nữa trang bị không gian không có tác dụng lớn đối với Vương Đằng, dù sao hắn là người đàn ông có được mảnh nhỏ không gian.
Không gian bên trong mảnh nhỏ không gian cũng đủ để chứa đựng rất nhiều thứ!
Đương nhiên, đây là bí mật của Vương Đằng, người biết được không có mấy, cho đến lúc này chỉ có Đàm Đài Tuyền từng nhìn thấy hắn dùng mảnh nhỏ không gian chứa chiến cơ Phượng Vương.
Dù vậy, Đàm Đài Tuyền chỉ cho rằng hắn có được trang bị không gian có dung lượng khổng lồ, chứ thật sự không ngờ rằng hắn lại có được một mảnh nhỏ không gian chân chính.
Việc này, người bình thường không dám nghĩ!
Vài võ giả quân đoàn đang báo cáo tình hình kiểm kê với ba người Vương Đằng, Chu Huyền Vũ, Tiếu Nam Phong. Những thứ này đều thuộc về chiến lợi phẩm, nếu lần này do ba quân đoàn lớn bọn họ ra trận, chiến lợi phẩm này cuối cùng nhất định do bọn họ phân chia, cho nên cần thiết phải kiểm kê rõ ràng tại chỗ, để tránh cho bẩn thỉu sau đó.
Vương Đằng trực tiếp vẫy tay, nói với Tống Vạn Giang ở sau lưng: “Lão Tống, chuyện này ngươi xem mà làm là được, đừng đọc cho ta nghe.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận