Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1099: Đầu lâu màu đen

Cả người Chu Huyền Vũ ở phía xa căng cứng. Lúc thấy cự mãng bị chém, hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, quả nhiên thực lực của Vương Đằng rất mạnh, cự mãng khủng bố như vậy cũng nói chém là chém. Thế rồi hắn còn chưa vui mừng được quá lâu đã nghe thấy tiếng rống giận của cự mãng, trong lòng lập tức nâng lên.
Lại còn có người ở đây?
Lẽ nào lại là cường giả cấp bậc kia của Vương Đằng sao?
Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy? Lúc trước nửa cường giả cũng không thấy, bây giờ lại mọc lên như nấm, nối đuôi nhau xuất hiện.
Nhưng ngay lúc mọi người đều đang đợi sự tồn tại chưa biết đến kia xuất hiện, trên bầu trời lại yên tĩnh, ngay cả sợi lông chim cũng không có, càng đừng nói đến người.
“Không phải ngươi đang phô trương thanh thế lừa ta đấy chứ?” Vương Đằng đen mặt hỏi.
“…” U Minh Cự Mãng.
Mẹ nó ta cũng không biết!
Trong lòng nó sụp đổ rồi.
ĐMM tên khốn kia muốn thấy nó chết sao?
Quả nhiên ngoại tộc đều không tin cậy được!
Mẹ nó ta tin nhầm ngươi rồi!
Trong lòng U Minh Cự Mãng tức giận, cấp tốc vọt vào trong mây đen.
Gần rồi, gần rồi… Sắp có thể vào trong rồi.
Trong mắt U Minh Cự Mãng hiện ra nét hớn hở, chỉ cần vào được vết nứt không gian phía sau mây đen, thì nó sẽ có thể chạy về thế giới Hắc Ám, nhân loại ở phía sau kia đừng hòng bắt được nó!
“Nhân loại, đợi ta khôi phục xong trở lại, nhất định sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần nỗi đau hôm nay.”
U Minh Cự Mãng thấy nó sắp xông vào trong mây đen, không khỏi nghĩ đến điều nó gặp phải hôm nay, mắt lập tức hiện ra vẻ dữ tợn, rống lên một câu hung ác.
Sau đó chui đầu vào trong mây đen.
Lời ác phải nói, nhưng tốc độ chạy trốn cũng không thể chậm.
Sở dĩ nó dám làm như vậy là vì nó đã đến trước khe nứt không gian, sắp có thể vào trong, còn nhân loại phía sau kia vẫn cách một đoạn rất xa, căn bản không thể đuổi kịp.
Nhưng sự việc hình như lại hơi không giống tưởng tượng của nó, nó phát hiện bản thân… không cử động được nữa!
Nó không cử động được nữa??
Cứng đờ dừng lại trước mây đen, không thể tiến vào chút nào!!!
Đã xảy ra chuyện gì?
Ta bị phù rồi sao?
Mẹ nó tâm trạng ta sắp sụp đổ rồi!!!
Cả mặt U Minh Cự Mãng ngơ ngác, nó phát hiện đầu của nó vẫn có thể cử động, thế là nó cứng nhắc chậm rãi quay lại nhìn phía sau.
Nó thấy nhân loại kia đang dí dỏm nhìn nó, cơ thể còn đứng yên tại chỗ không hề động đậy, nhưng không còn nghi ngờ đây chính là do hắn làm.
Tuyệt đối là hắn!
Chắc chắn là hắn!
Không có khả năng thứ hai.
“Chạy đi, sao không chạy nữa?” Vương Đằng ung dung hỏi.
“…” Nước mắt của U Minh Cự Mãng suýt rơi xuống, đó là nước mắt hối hận.
Nhân loại này đâm tim quá rồi!
Nó thật sự vô cùng hối hận, sớm biết vậy đã không nói lời hung ác, nhanh vào khe nứt không gian để trở về, nó không thơm sao?
Bây giờ thì hay rồi, muốn chạy cũng không chạy nổi nữa.
Vương Đằng bước từng bước tới gần, dừng lại trước mặt U Minh Cự Mãng.
U Minh Cự Mãng kinh hồn bạt vía, cảm giác tim nó vô cùng hoảng sợ.
“Ta đã cho ngươi cơ hội rồi, là bản thân ngươi không giành lấy đấy!” Vương Đằng vỗ đầu của U Minh Cự Mãng, lời nói thấm thía.
“… Cho thêm cơ hội nữa được không?” U Minh Cự Mãng run cầm cập hỏi.
“Ngươi đang nghĩ cái rắm!” Vương Đằng nói.
“Tha cho ta một mạng, ta sẽ rời khỏi đây ngay, thú triều (兽潮) ở Địa Tinh cũng sẽ ngừng lại.” U Minh Cự Mãng lập tức hèn nhát.
“Ta giết ngươi cũng có thể khiến thú triều ngừng lại.” Vương Đằng nói.
“Không, ngươi giết ta chỉ sẽ khiến thú triều càng khủng bố hơn.” U Minh Cự Mãng sợ hãi lắc đầu nói. “Ta đã ra lệnh chết, tất cả tinh thú đều xông vào thành phố của nhân loại, phá hủy tất cả. Nếu ta chết, bọn chúng sẽ không dừng lại.”
“Có thể ngươi không biết, hơn nửa thú triều trong biên giới nước Hạ đã bị ta trấn áp rồi, còn nước khác cũng có cường giả cấp Hành Tinh. Chắc ngươi biết cấp Hành Tinh là cái gì, thú triều không thể ảnh hưởng đến bọn họ.” Vương Đằng bình tĩnh nói.
“Cho dù là vậy cũng sẽ chết hơn nửa nhân loại bình thường, chẳng lẽ ngươi muốn thấy bọn họ chết sao?” U Minh Cự Mãng vô cùng ngạc nhiên, nhìn Vương Đằng như nhìn một ác quỷ.
“Dù sao ta cũng chỉ có một mình, đâu quản được nhiều như vậy.” Vương Đằng thản nhiên, lắc đầu nói.
“Ngươi…” U Minh Cự Mãng không nói nên lời.
“Được rồi, ngoan ngoãn chịu chết đi. Ta ra tay rất nhanh, đảm bảo ngươi chỉ đau đớn trong nháy mắt khi chết kia, một lát là qua thôi, yên tâm.” Vương Đằng nâng bàn tay lên chuẩn bị in lên đầu của U Minh Cự Mãng.
“…” Tâm trạng của U Minh Cự Mãng bùng nổ.
Mẹ nói tiếng người à?
Chỉ đau đớn trong nháy mắt không phải đau đớn à?
Nhân loại này đúng là ác quỷ.
Trong lòng U Minh Cự Mãng tuyệt vọng, nhưng nó không cam lòng chết, lại rống lên: “Ô Cốt!”
Vẫn là cái tên trước đó, nó đang cầu cứu, muốn nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Ái chà chà, xem xong kịch rồi sao?”
Đúng lúc này, một tiếng cười cực kỳ bỡn cợt với đời chậm rãi truyền tới.
“Cuối cùng cũng chịu ra rồi à?” Vương Đằng thản nhiên nhìn về phía phát ra âm thanh. Trong mây đen bên trên lại ló ra cái đầu lâu màu đen thậm thà thậm thụt.
Trong ánh mắt của Vương Đằng không khỏi hiện ra vẻ kinh ngạc.
Một đầu lâu màu đen, trong hốc mắt trống rỗng lóe lên hai quỷ lửa màu xanh lam…
Cảnh này bỗng có hơi buồn cười.
Một đầu lâu lại như có biểu cảm của con người, trông hơi thậm thà thậm thụt, thậm chí hơi… bỉ ổi!
Nhưng lúc này Vương Đằng và Chu Huyền Vũ đều không cười, ánh mắt hơi nghiêm trọng nhìn đầu lâu kia.
Trong lòng U Minh Cự Mãng lại vui mừng điên cuồng giống như đã thấy cứu tinh, há miệng kêu: “Ô Cốt, con mẹ ngươi cuối cùng cũng ra rồi, mau cứu ta, mau cứu ta…”
“Ồn chết đi được, câm miệng!”
Bụp!
Vừa kêu được một nửa, bàn tay của Vương Đằng đã vỗ lên đầu của nó, khiến cái miệng to kia của nó không tự chủ được mà ngậm lại, răng nanh sắc bén trong miệng suýt nữa cắn vào đầu lưỡi của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận