Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 856: Vua gặp vua!

Nữ võ giả người Bắc Âu liên tục kêu rên thê thảm, âm thanh kia phải nói khiến người nghe đau lòng, người gặp rơi lệ!
“Martha này ra tay quá ác độc, một chị gái xinh như vậy, lại để lại bao nhiêu vết thương trên người nàng, thành sẹo sẽ không đẹp!” Vương Đằng không đành lòng lắm, lắc đầu nói.
“...”
Bọn người Mục Chí Quốc vốn đang nghiêm túc chăm chú quan sát trận thi đấu, đột nhiên nghe thấy lời hắn nói, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên sụp đổ.
Ngươi ngậm miệng lại được không!
Cho dù là chuyện gì, vào đến miệng Vương Đằng cũng đều biến chất, tên khốn này nhất định đang cố ý!
Cầu xin ngươi làm người cho đàng hoàng đi!
Mọi người u oán trong lòng, nhìn chằm chằm Vương Đằng, nhìn một mạch làm hắn tê cả da đầu mới coi như thôi.
Giờ phút này, cuộc thi bên trong đấu trường đã đến thời khắc sống còn.
Trong mắt những người nhìn vào từ bên ngoài, Martha hoàn toàn trở thành một vệt màu đen, di chuyển với tốc độ cực nhanh quanh nữ võ giả người Bắc Âu, liên tiếp đánh song trảo ra, khiến nữ võ giả người Bắc Âu nọ hoàn toàn không còn sức đánh trả nào.
Tốc độ sau khi biến thân của Martha quá nhanh, thân pháp linh động vô cùng, nữ võ giả người Bắc Âu hoàn toàn không theo kịp.
Oành!
Cuối cùng, nữ võ giả người Bắc Âu vẫn không chịu nổi, bị một trảo của Martha quét trúng, cả người bay thẳng ra ngoài rồi va mạnh lên mặt đất.
“Bạch Đầu Ưng quốc thắng!” Tư tế Thần điện trực tiếp tuyên bố kết quả.
Quá thảm!
Giờ phút này, gần như khắp nơi trên người nữ võ giả người Bắc Âu tràn đầy vết thương, máu me đầm đìa, nhìn vào thê thảm biết bao.
Chiến phục của nàng tựa như miếng vải rách đang treo trên người, lộ ra một ít cảnh xuân, may mà đã bị máu tươi che đi, không thấy được gì nhiều.
“Thật là một người phụ nữ ác độc.” Vương Đằng thấy trận đấu đã kết thúc, không khỏi trách lên một tiếng. Hắn nhìn qua Martha, vẻ kiêng kị lóe lên trong mắt.
Không sợ phụ nữ xấu, chỉ sợ phụ nữ hung ác!
Đã xác nhận bằng mắt, đây là người hắn không trêu vào được.
Ngẫm lại xem, trong khi ngươi đang thân mật với đối phương, trên tay của nàng đột nhiên mọc ra móng vuốt sắc bén, vạch xuống ‘cậu em’ của ngươi.
Xúc cảm lạnh như băng kia, hình ảnh máu tươi văng tung tóe kia…
Vương Đằng giật nảy mình cả người, không dám nghĩ tiếp nữa.
Hắn nhìn về phía bên trong đấu trường, đang muốn nhặt thêm bong bóng thuộc tính.
Không biết tại sao lại đúng lúc Martha cũng đưa mắt nhìn qua, có vẻ chú ý tới ánh mắt của hắn, lập tức liếm môi về phía hắn một cái. Hai con mắt cứ như đang có điện phóng ra.
Hí!
Yêu nghiệt, lại dám làm càn!
Vương Đằng kêu hô dữ dội trong lòng, mặt ngoài lại bình tĩnh như chó, yên lặng nhặt hết bong bóng thuộc tính trong sân, sau đó tỏ vẻ bình thường như không có việc gì, dời ánh mắt đi nơi khác.
‘Nguyên lực hệ Kim x565’
‘Căn nguyên sinh mệnh x1’
‘Tinh thần Linh cảnh x45’
‘Ngộ tính Linh cảnh x60’
‘Nguyên lực hệ Hỏa x540’
‘Thiên phú hệ Hoả cao cấp x36’
‘Tinh thần Linh cảnh x38’
‘Ngộ tính Linh cảnh x54’
...
Cả người Vương Đằng run lên một cái, là cảm giác… thoải mái!
Một điểm căn nguyên sinh mệnh một lần dễ chịu, quả thực thoải mái quá rồi, chỉ là nhẫn nhịn hơi khó chịu.
Trong mười lăm phút này, nét mặt của hắn, quả thực một lời khó nói hết!
...
Sau đó hai trận thi đấu lại qua đi, Vương Đằng thấy chẳng có nhân vật xuất sắc nào ra sân, gần như võ giả thiên kiêu của các quốc gia đều đã xuất hiện rồi.
Đến giai đoạn cuối cùng, cũng không còn nước nào che giấu gì nữa.
Lúc này còn chưa chịu đưa ra ngoài, chẳng lẽ đợi để các nước quay về hết, lần lượt đi tìm mẹ à?
“Thi đấu cũng sắp kết thúc rồi, nếu không ngươi chủ động xuống dưới khiêu chiến vài trận đi.” Đàm Đài Tuyền thấy thế, không khỏi lên tiếng.
Vương Đằng trầm ngâm một chút, gật đầu nói: “Đến cũng đã đến, vậy ta xuống dưới chơi đùa cho đã một lát, cũng phải làm xong chuyện ba ông cụ dặn dò.”
Nói xong hắn lập tức đứng dậy, hơi duỗi cái lưng nhức mỏi, đi về phía đấu trường.
“Nhớ là đừng thua, nếu không thì đừng nghĩ tới chuyện chiến cơ Phượng Vương nữa.” Đàm Đài Tuyền nói.
Vương Đằng đi vào đấu trường, đưa lưng về phía Đàm Đài Tuyền, khoát tay áo.
Ánh mắt võ giả ở các quốc gia lập tức hơi ngừng lại.
Vương Đằng!
Lại là cái tên này!
Hắn vừa mới đánh bại thiên kiêu của Bạch Đầu Ưng quốc là Tô An, sao lại xuống đấu nhanh như vậy rồi?
Trận đấu giữa những thiên kiêu đỉnh cấp, không phải chỉ cần hao tổn một chút nguyên lực là được, thậm chí phải tiêu hao khá là nghiêm trọng. Thông thường, nếu thời gian nghỉ ngơi không đủ dài, mọi người sẽ không vội vàng bắt đầu lần thi đấu thứ hai.
Nhưng lúc này, Vương Đằng vừa nghỉ ngơi chưa được bao lâu lại muốn ra sân.
Chẳng lẽ tên này đã khôi phục hoàn toàn rồi?
Rất nhiều người đều không nghĩ ra, lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vương Đằng đi tới chính giữa đấu trường, hơi quét ánh mắt qua.
Rất nhiều người như trúng tim đen mà tránh đi ánh mắt của hắn, không dám nhìn thẳng vào, như sợ bị hắn chú ý tới vậy.
Vương Đằng khẽ cười một tiếng, cuối cùng lại đưa ánh mắt về phía nước Inca.
“Vương Đằng của nước Hạ, khiêu chiến Acuro của nước Inca!” Giọng nói của hắn chậm rãi truyền ra, âm thanh không quá lớn, nhưng nghe lại rất kiên định có lực.
Vừa đúng lúc, Acuro cũng là một trong những võ giả khiến Vương Đằng cảm thấy khá hứng thú.
Nguyên lực Tinh Thần!
Acuro có nguyên lực Tinh Thần trên người, không tóm lấy hắn thì tóm ai.
Chẳng có chút vấn đề gì cả.
Bên phía nước Inca, những võ giả khác đều dồn dập biến sắc, duy nhất Acuro giữ vẻ vô cùng bình tĩnh, thản nhiên nhìn qua Vương Đằng, sau đó đi vào đấu trường.
“Xin chỉ giáo!” Acuro chắp tay trước ngực, lúc buông tay xuống, đã cầm lấy vũ khí gậy sắt của mình.
Vương Đằng cũng không nói nhảm câu gì, lập tức làm thần binh Ma Khuyết xuất hiện trong tay.
Binh khí to lớn này khiến rất nhiều người chú ý tới, vũ khí có vẻ ngoài giống kiếm mà không phải kiếm, như đao không phải đao thế này quả thực không có nhiều, thật loè loẹt.
“Ngươi cảm thấy ai sẽ thắng trận so đấu này?” Nước Đại Ưng, Arnold hỏi Gerald ở bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận