Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 710: Bão không gian.

“Lần này phát tài thật rồi!” Hắn tự lẩm bẩm.
Công pháp được gọi “Cổ Thần thân” này thật sự là ngoài sức tưởng tượng của hắn, quá kinh khủng và mạnh mẽ.
Dựa theo cách phân chia công pháp trên Địa tinh, nó đã vượt qua khỏi Thiên giai, không có cách nào định nghĩa được!
Ngoài ra, ngoại trừ “Cổ Thần thân” này ra Vương Đằng còn thu được bong bóng thuộc tính ngôn ngữ Cổ Thần.
Ngôn ngữ Cổ Thần là một loại ngôn ngữ cổ xưa, thuộc về chủng tộc cổ xưa được gọi là tộc Cổ Thần.
Theo ký ức ngôn ngữ này tan vào tâm trí hắn, Vương Đằng càng hiểu rõ tình hình sơ lược của tộc Cổ Thần.
Rất hiển nhiên, xác chết khổng lồ trước mắt này chính là một thành viên trong tộc Cổ Thần!
Mỗi tộc nhân của tộc Cổ Thần đều là người tu luyện trời sinh, bọn họ vô cùng hùng mạnh, thường cướp đoạt tất cả tài nguyên tu luyện của từng một hành tinh, để sử dụng cho riêng mình, đi lại trong tinh không, hành tung bí hiểm.
May mắn thay số lượng tộc Cổ Thần này rất thưa thớt, nếu không thì cả vũ trụ tinh không đều không đủ cho bọn chúng giày vò.
Vương Đằng hít một hơi sâu, ánh mắt rơi trên cái đầu đã hoàn toàn thay đổi kia, tiếp tục đánh.
‘Tinh thần Hoàng Cảnh x3’
‘Ngộ tính Hoàng Cảnh x2’
‘Tinh thần Hoàng Cảnh x1’
...
Đáng tiếc là sau đó chỉ còn lại thuộc tính tinh thần và ngộ tính, không xuất hiện thêm bong bóng thuộc tính đặc biệt nào.
Mà đến cả thuộc tính tinh thần và ngộ tính cũng dần dần giảm bớt, mãi cho đến khi không xuất hiện nữa.
Vương Đằng ngừng cắt lông dê, nhìn xác chết tộc Cổ Thần trước mắt đã bị hắn phá hoại đến biến dạng, không nhịn được sờ mũi.
Có phải hắn hơi quá đáng rồi không?
Đường đường là tộc Cổ Thần tung hoành ngang dọc ở tinh không, chết cũng đã chết rồi, còn bị Vương Đằng quất xác. Nếu hắn dưới suối vàng biết được, e rằng sẽ nhảy dựng lên đập chết Vương Đằng!
Vương Đằng ho khan một tiếng, lắc đầu chột dạ, niệm lực tinh thần tuôn trào, ra sức mang xác chết Cổ Thần đẩy ra xa.
“Ngươi đi đi, sau này ta sẽ không gặp lại!”
Trong hư không, trống trải tĩnh mịch, dường như không tồn tại bất cứ sự sống nào.
Nhưng, ngay trong hoàn cảnh như vậy, một bóng dáng nhanh chóng xuyên qua như con thoi.
Mà ở phía trước bóng dáng này, từng đốm sáng đang bay vào trong hư không sâu thẳm. Thân hình bọn chúng nhỏ bé, tốc độ lại cực kì nhanh, như con thoi qua lại trong không gian, chỉ để lại từng vệt quang ảnh, kéo ra một đường ánh sáng, kéo dài về phương xa.
Vương Đằng đuổi theo phù du hư không, dùng thiên phú không gian đến trình độ cao nhất, tốc độ của hắn cũng không hề chậm, cũng có thể xuyên qua không gian.
Nhưng xuyên qua không gian của hắn có hạn chế nhất định về khoảng cách, không có cách nào ‘Nhảy’ quá xa được, nên chỉ có thể chọn ‘Nhảy’ nhanh chóng không ngừng nghỉ, để hoàn thành xuyên qua không gian ở khoảng cách dài, nếu không khó mà đuổi kịp tốc độ của phù du hư không.
Đương nhiên, hắn cũng có thể khiến tốc độ của phù du hư không chậm lại, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm như vậy.
Bên trong hư không nhìn không thấy giới hạn này, một khi thả lỏng, con người sẽ trở nên chết lặng.
Trước đó hắn đã rơi vào loại trạng thái đó, nếu không có sự xuất hiện của phù du hư không và tộc Cổ Thần, có thể đến bây giờ hắn vẫn không thể tỉnh lại từ trong tình trạng đó.
Nguyên thạch trong nhẫn không gian của hắn tiêu hao cực kì nhanh chóng, bây giờ đã có một phần nhỏ trở thành phế thạch, bị hắn dùng mảnh hư không này.
Nơi này không tồn tại nguyên lực, hắn chỉ có thể dựa vào nguyên thạch để khôi phục nguyên lực của mình.
Nếu không nguyên lực trong cơ thể hắn đã cạn kiệt từ lâu rồi, đâu thể chống đỡ hắn nhảy nhót tưng bừng trong hư không lâu như vậy được.
Chẳng qua sử dụng thiên phú không gian nhiều lần như vậy cũng không có gì không tốt, ít nhất cũng khiến hắn càng hiểu sâu hơn về thiên phú không gian.
Mảnh hư không này vốn ở trong vết nứt không gian, ở đây có dao động không gian cực kì mạnh mẽ. Đối với người có thiên phú không gian, đây tuyệt đối là nơi tu luyện tốt nhất.
Đáng tiếc, bên trong hư không quá nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ gặp phải tình huống bất ngờ có thể gặp phải bạo động năng lượng do vết nứt không gian hình thành, hơi không cẩn thận là bỏ mạng, mà còn chết rất thê thảm.
Khi Vương Đằng xuyên qua hư không, thường gặp phải những tình huống như vậy.
Nếu không phải dựa vào phù du hư không mở đường ở phía trước, thăm dò mọi nguy hiểm có thể gặp phải, phỏng chừng hắn đã sớm lạnh rồi.
Không biết qua bao nhiêu lâu, phù du hư không ở một hướng nào đó bỗng nhiên bị mất liên lạc.
Vương Đằng lập tức dừng bước, ánh mắt loé lên, hơi chần chừ, rồi cẩn thận tìm kiếm về hướng phù du hư không bị mất liên lạc.
Không lâu sau, hắn bỗng nhiên vội vã dừng lại, vẻ hoảng sợ hiện rõ trên mặt.
Chỉ thấy trong hư không cách đó còn xa phía trước, một cơn bão vô hình đáng sợ đang quét đến. Những nơi nó đi quá, hư không vỡ nát, từng vết nứt không gian trắng lộ ra.
Những phù du hư không mất đi liên hệ trước đó đã không cẩn thận tiếp cận quá gần, bị cơn bão này cuốn vào trong.
Nhìn từ sự kinh khủng của cơn bão không gian này, những con phù du hư không kia e là đã lành ít dữ nhiều!
Vương Đằng vội vàng rút lui. Hắn nhìn thấy rất nhiều vật thể khác trong bão không gian, có rất nhiều đá vụn, cũng có đủ loại đồ vật tạp nham không biết từ đâu đến, cách quá xa, lại xoay tròn cực nhanh, hắn thực sự không có cách nào phân biệt được.
Ngoài ra, thậm chí Vương Đằng còn nhìn thấy mấy cái xác chết, trong những xác chết đó, có một số loài tinh thú không biết tên, có cả chủng tộc giống con người hình dáng cổ quái, không biết đến từ đâu.
Cơn bão không gian này rốt cuộc đã càn quét bao nhiêu vùng, mới cuốn nhiều đồ vật và xác chết vào trong đó như vậy?
Dù sao thì trước đó Vương Đằng đã vượt qua một khu vực lớn, cũng chỉ tình cờ gặp được một cái xác của tộc Cổ Thần mà thôi.
Nói đến xác chết của tộc Cổ Thần, lúc này hắn lại nhìn thấy được một cái bên trong bão không gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận